SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau đó, mấy trăm người dưới sân khấu bắt đầu xôn xao.  

"Quả nhiên là lừa đảo, vết bỏng trên mặt không thay đổi chút nào."  

"Công ty đấu giá Triệu Thị các người đóng cửa đi thôi!"  

"Dám lừa gạt mọi người, to gan thật đấy..."  

Cả hội trường ồn ào phẫn nộ khiến sắc mặt mấy người Triệu Nam, Triệu Viễn Hiền hết sức khó coi.  

Triệu Nam tái mét mặt mày nhìn Dương Bách Xuyên. Cô ấy biết hôm nay một khi những người này nổi giận thì sẽ gây nên hậu quả gì. Tuy Triệu Thị ở Yên Kinh lớn mạnh, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi. Hôm nay có rất nhiều người có mặt, trong đó có vô số người giàu có, huống chi còn có võ cổ giả.  

Thấy khuôn mặt của cô gái trên sân khấu không có gì thay đổi, đầu tiên Dương Bách Xuyên thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó anh mỉm cười nói với Triệu Nam: "Bình tĩnh đừng vội, để anh giải quyết."  

Dứt lời anh đứng dậy đi lên sân khấu.  

Triệu Nam có thể bình tĩnh không vội được sao?  

Lần này cả hội trường đều phẫn nộ, có thể nói là đã chọc giận mọi người.  

Mà vết bỏng ở mặt của cô Lý trên sân khấu lại không hề thay đổi tí nào. Giả sử dù chỉ có chút xíu thay đổi thôi, phía công ty cũng có thể ứng phó.  

Nhưng khi thấy Dương Bách Xuyên tràn đầy tự tin lên sân khấu, Triệu Nam chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh.  

Sau khi nhìn thấy gương mặt của người thử thuốc trên sân khấu không có gì thay đổi, Độc Cô Vô Tình ở cách đó không xa đột nhiên bóp nát tách trà trong tay, mảnh vỡ đâm vào ngón tay mà cô không cảm nhận được.  

So với nỗi đau đớn nơi ngón tay, nỗi thất vọng trong lòng càng sâu sắc hơn.  

"Thất bại rồi ư?"  

Độc Cô Vô Tình thầm hỏi.  

Cô nghĩ cũng đúng thôi, trên đời này làm gì có loại thuốc nào có công hiệu thần kỳ như đan Trú Nhan được tuyên truyền chứ? Nếu có thì chẳng phải là thành tiên đan rồi sao. Xem ra cô nghĩ nhiều rồi.  

Trên sân khấu, Ngải Diệp rất sợ hãi và bất lực trước tiếng hét giận dữ của Mộ Dung Khinh Phong. Ánh mắt Mộ Dung Khinh Phong bừng bừng lửa giận, trong mắt vằn lên tơ máu, trông như muốn xông đến xé xác Ngải Diệp, làm cho cô ta bất giác run lên.  

Lại thêm tiếng chửi mắng "lừa đảo lừa đảo" khắp hội trường, Ngải Diệp thật sự sợ hãi.  

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên đi lên sân khấu, sau đó vỗ vai cô ta: "Không sao, cô xuống dưới lấy cho tôi một chậu nước trong đến đây. Giao cho tôi giải quyết."  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa lấy micro trong tay Ngải Diệp.  

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Ngải Diệp yên tâm hơn nhiều. Cô ta không hỏi thêm mà lập tức đi lấy nước theo lời dặn của Dương Bách Xuyên.  

"Kính mong các quý vị hãy im lặng một lát. Thí nghiệm vẫn chưa kết thúc, xin mọi người hãy cho tôi năm phút, sau đó cho dù mọi người có phá hủy công ty đấu giá thì chúng tôi cũng chấp nhận."  

Dương Bách Xuyên cầm micro phát biểu, mọi người dưới sân khấu bỗng nhiên nghe thấy anh nói thí nghiệm vẫn chưa kết thúc?  

Lươn lẹo à?  

Hay là kiếm cớ kéo dài thời gian? 

Bình luận

Truyện đang đọc