SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên sợ phiền phức tìm mình, kết quả lại hết lần này tới lần khác đụng phải Hắc Sương như vậy, cái quái gì thế...  

Bốn người không dừng lại mà đi ra khỏi đại sảnh đăng ký, đi thẳng tới đình viện trên núi.  

Nhưng không đi được bao lâu, trước mắt lại xuất hiện sáu bảy thanh niên bộ dáng côn đồ chặn đường đi của bốn người bọn họ.  

Nhìn cách ăn mặc không phải là nhóm người trước đó Hắc Sương dẫn theo đi thu phí bảo hộ sao?  

Dương Bách Xuyên nhíu mày, còn chưa mở miệng nói chuyện, phía sau lại vang lên giọng nói lười biếng: “Mấy vị bằng hữu mới đến thành Tán Tu. Nhất định cần một người dẫn đường quen thuộc chứ? Trùng hợp bổn thiếu chính là người bản địa ở thành Tán Tu, có thể phục vụ mấy vị khách quý. Đương nhiên, mấy vị chỉ cần trả giá một chút linh thạch cho ta khổ công lao lực là được.”  

Lúc đi học, Dương Bách Xuyên thường nhìn thấy những chuyện này trong các quán ăn, thật sự không có gì khác biệt, anh quay đầu híp mắt nhìn Hắc Sương nói: “Không biết cần bao nhiêu linh thạch?”  

Hắn nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu như phá chút tài có thể ít một chuyện, vậy thì cứ phá thôi.  

Thế nhưng không ngờ Hắc Sương lại nói: “Không nhiều lắm, rất ít, mỗi người đưa cho bổn thiếu gia một ngàn linh thạch, bốn người các ngươi vừa tròn bốn ngàn, có thể tùy tiện ở được đình viện tốt nhất thành Tán Tu, nghĩ đến mấy vị huynh đệ không phải là người thiếu linh thạch, chút linh thạch ấy đối với mấy người cũng coi như là chút lòng thành đi~”  

Hắc Sương híp mắt nói.  

“Ha ha~” Dương Bách Xuyên đột nhiên nở nụ cười. Hắn đã gặp qua loại người lòng dạ đen tối vô sỉ, nhưng chưa từng thấy qua loại người vô sỉ thêm lòng dạ tham lam như Hắc Sương vậy.  

“Xin hỏi quý họ đại danh của vị huynh đệ này? Rất buồn cười sao?” Hắc Sương híp mắt nói.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên, tu vi của Hắc Sương không tính là cao, tu vi cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ, bên cạnh hắn ta có bảy tên chó săn, đều là Kim Đan sơ kỳ. Hắn nghĩ chắc là ở trong mắt Hắc Sương nhìn bốn người của mình, ngoài Dương Bách Xuyên thì chỉ là Kim Đan sơ kỳ, tiểu hòa thượng và ba người khác đều là Chuẩn Kim Đan, ngay cả Thiên Kiếp cũng không có vượt qua, cho nên chắc chắn cho rằng rất dễ bắt nạt nên mới chạy tới tống tiền nhỉ!  

Trong lòng nghĩ xong, Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn Hắc Sương nói: “Hắc Sương thiếu gia, đích thật bọn ta mới đến quý địa, thế nhưng ta hiểu quy tắc, như vậy đi, bốn người chúng ta cho ngươi bốn trăm linh thạch, kết giao bằng hữu, Hắc Sương thiếu gia đi quầy hàng thu phí bảo hộ cả một con đường e là cùng lắm cũng chỉ có mấy trăm linh thạch, chúng ta cho ngươi bốn trăm linh thạch coi như là cho không ngươi không cần kiếm tiền đúng không?”  

Dương Bách Xuyên cuối cùng vẫn nhịn xuống một hơi, vẫn hy vọng có thể hòa bình, đương nhiên cũng có thể lấy được bốn trăm trên người hắn, nhưng hắn không phải người coi tiền như cỏ rác, chuyện cho bốn trăm linh thạch đã là ranh giới cuối cùng của hắn rồi.  

Nếu Hắc Sương không đồng ý, Dương Bách Xuyên hắn sẽ không sợ gây phiền phức nữa.  

Ai ngờ Hắc Sương vừa nghe vậy, nhếch miệng cười nói: “Ôi chao, còn biết quý danh của bổn thiếu gia, nghe ý của huynh đệ cũng rất hiểu quy tắc, nhưng...” Lúc nói đến đây, giọng điệu của Hắc Sương kéo dài, giọng nói vừa chuyển ý lạnh nói: “Nhưng mẹ nó, nếu ngươi đã biết bổn thiếu gia là ai thì nên rõ ràng, bổn thiếu nói một không nói hai, bốn ngàn linh thạch một viên cũng không thể thiếu. Bốn trăm? Ta khinh? Ngươi coi bổn thiếu gia là kẻ ăn xin sao~  

Nói cho ngươi biết, nơi này là thành Tán Tu, là địa bàn của bổn thiếu gia, trên địa bàn của bổn thiếu gia, cho dù ngươi là Rồng cũng phải nghe theo bổn thiếu gia. Là Hổ cũng phải nằm sấp cho bổn thiếu gia, hiểu không? Bốn ngàn linh thạch nếu thiếu một viên, bổn thiếu gia sẽ khiến thân thể ngươi sống không trọn vẹn đấy.”  

Ý của Hắc Sương đầy sự đe doạ, đầu vẻ du côn, vô cùng nhuần nhuyễn.  

Lúc ấy Dương Bách Xuyên cũng nở nụ cười, trong lòng cười lạnh, lời nói như hàn băng: “Thành Tán Tu quy định không được chém giết, ngươi dám động đến bọn ta?”  

“Ha ha ha ~” Hắc Sương và một đám chó săn đều điên cuồng cười phá lên, cười đến chảy cả nước mắt.  

Hồi lâu sau mới nín cười chỉ vào Dương Bách Xuyên nói: “Tiểu tử, nghe cho kỹ, đích thật thành Tán Tu không thể chém giết, nhưng bổn thiếu gia cũng không có nói muốn giết các ngươi, nhưng làm các ngươi tàn phế, thành vệ cũng sẽ không quản, bổn thiếu gia lại không có giết người, ha ha, ngây thơ.”  

“À, hiểu rồi, nói cách khác, lúc Hắc Sương ngươi đánh nhau, thành vệ sẽ mở một mắt nhắm mắt, căn bản sẽ không tới, hoặc là ta cũng có thể hiểu, cho dù ta có đánh các ngươi, cũng không tính là phá hỏng quy tắc của thành Tán Tu chứ?” Dương Bách Xuyên híp mắt bình tĩnh hỏi.  

“Đầu tiểu tử ngươi phản ứng không tệ, nhưng mẹ nó, ngươi chỉ là một Kim Đan sơ kỳ nho nhỏ, ngươi tưởng có thể đánh lại bổn thiếu gia sao? Nào nào, hôm nay nếu ngươi có thể đánh bổn thiếu gia, bổn thiếu sẽ gọi ngươi là gia gia, ha ha ha ~” Hắc Sương bật cười.  

“Vậy sao, như ngươi mong muốn~” Dương Bách Xuyên dứt lời, dưới chân vừa động, Chỉ Xích Thiên Nhai Công thiểm điện bước lên, một giây sau liền xuất hiện bên người Hắc Sương.

Bình luận

Truyện đang đọc