SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Huyết nhục của Thao Thiết biến thành hung thú có thể sánh ngang với Phân Thần cảnh trung kỳ, một kiếm của hắn có thể gi ết chết ba bốn đầu, không lẽ còn sợ một Phân Thần cảnh hậu kỳ?

Lâu Nhất Trầm thấy Dương Bách Xuyên trả lời dứt khoát như vậy thì ngẩn người, Lâu Mãn là đồ đệ của lão ta, sau khi lệnh bài bản mệnh bị vỡ nát thì liền biết Lâu Mãn đã bỏ mạng.  

Mặc dù đã sớm có có chuẩn bị, tiến vào trong bí cảnh Thao Thiết thì mất mạng cũng rất bình thường, bởi vì chẳng một ai biết rõ bên trong sẽ gặp phải những thứ gì, yêu thú cường đại hay là điều kiện khắc nghiệt đều có thể bỏ mạng.  

Sau khi biết được đồ đệ của mình đã chết, trong lòng Lâu Nhất Trầm ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái, mãi cho đến khi Dương Bách Xuyên đi tới, không ngờ lại ngửi được khí tức Tiên Phù mà mình ban tặng cho đệ tử, tâm trạng vốn dĩ đã khó chịu, lão buột miệng hỏi một câu.  

Tất nhiên là không thể dựa vào khí tức Tiên Phù mà khẳng định Dương Bách Xuyên gi ết chết đệ tử Lâu Mãn, cũng không tránh khỏi đệ tử của lão bị hung thú gi ết chết, sau đó Dương Bách Xuyên đoạt được Tiên Phù?  

Rất nhiều yếu tố, không thể nói Dương Bách Xuyên giế t chết Lâu Mãn bởi vì khí tức Tiên Phù được.  

Thế nên vì tâm trạng khó chịu nên lão mới hỏi có phải Dương Bách Xuyên đã giế t chết Lâu Mãn không?  

Lão ta từng gặp người kiêu ngạo, nhưng chưa từng gặp ai phách lối như Dương Bách Xuyên cả.  

Sau khi lấy lại tinh thần, Lâu Nhất Trầm đột nhiên vung tay lên, đánh một chưởng thật mạnh về phía Dương Bách Xuyên đang đứng cách đó sáu mét.  

Lúc này, Lâu Nhất Trầm không chỉ muốn báo thù cho đệ tử, lão ta còn muốn trừng phạt những kẻ dám thách thức quyền uy của mình.  

Núi Thần Binh là đại tông môn cổ xưa, vượt xa so với những tông môn thông thường, thế lực đứng số một Sơn Hải Giới, sánh ngang với Bổ Thiên Cung. Lâu Nhất Trầm xuất thân từ núi Thần Binh, còn là trưởng lão thủ hộ cho giáo phái, sự tồn tại của lão giống như thần tiên, nói tới tu vi, lão ta hiện đang là Phân Thần hậu kỳ, thực lực thuộc hàng đứng đầu ở Sơn Hải Giới.  

Ở Sơn Hải Giới, những cường giả có tu vi Phân Thần hậu kỳ giống như đỉnh Kim Tự Tháp.  

Một nhân vật tuyệt thế như Lâu Nhất Trầm, đã bao giờ bị hạng tiểu bối châm chọc?  

Hơn nữa, từ ánh mắt của Dương Bách Xuyên, Lâu Nhất Trầm có thể nhìn thấy sự khinh rẻ tr@n trụi.  

Đây là điều mà lão ta không thể nào tha thứ, nếu tiểu tử này đã muốn chết, vậy thì thành toàn cho hắn ta, một Phân Thần sơ kỳ cỏn con đứng trước mặt cường giả Phân Thần lâu đời như lão chẳng khác nào một con kiến hôi, giế t chết thì có sao.  

Nhìn thấy Lâu Nhất Mãn đánh một chưởng về phía này, ánh mắt Dương Bách Xuyên nổi lên sát ý, hắn híp mắt, Thủ Cốt bên tay phải sáng lên, chuẩn bị ra tay.  

Nhưng ngay lúc này, một tiếng chửi bới vang lên: “Lâu Nhất Trầm, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ, ỷ mình già ăn hiếp người trẻ sao?”  

Dứt lời, một ánh sáng màu giống như cầu vồng đánh lại chưởng của Lâu Nhất Trầm.  

“Ầm ầm...”  

Sau tiếng nổ vang, cự chưởng của Lâu Nhất Trầm bị đám mây màu kia đánh cho tan thành mây khói.  

Dương Bách Xuyên nghe tiếng nói đang bất bình thay cho hắn là giọng của một đứa trẻ, dường như có chút quen thuộc, nhưng nhất thời hắn không nghĩ ra được là ai.  

Lần theo âm thanh, thì ra là một cô bé với hai bím tóc đuôi ngựa xuất hiện giữa sân, bộ dạng khoảng chừng tám- chín tuổi, trên người mặc một chiếc váy lụa màu đỏ, gương mặt trắng nõn y như một búp bê sứ, trong tay cầm một viên linh quả mùi thơm ngào ngạt, há to miệng gặm một miếng.  

Nhảy từ Bổ Thiên Cung tới thẳng chỗ Dương Bách Xuyên.  

Nhìn thấy tiểu cô nương chừng tám – chín tuổi này, trong đầu Dương Bách Xuyên lập tức nhớ tới một chuyện.  

Chuyện này đã xảy ra từ hơn một trăm năm trước.  

Năm đó, khi tìm được chồn nhỏ ở núi La Phù, hắn và Diệp Vô Tâm đi cùng nhau, sau khi bị Yêu Vương Tiểu Bạch phá vỡ phi hành huyền của thương hội Thiên Diệp, hai người đã đi bộ gấp rút lên đường.  

Tối hôm đó, hai người cắm trại trên núi, hắn nướng thịt, kết quả lại thu hút một tiểu cô nương chừng tám – chín tuổi.  

Chính là cô bé đang ở trước mặt hắn ngay lúc này.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nhớ rất rõ, bé gái chỉ ngửi mùi thơm với vẻ mặt say mê nhưng lại không ăn.  

Dương Bách Xuyên hỏi sao không ăn thì cô bé chỉ cười mà không trả lời, trước khi đi còn nói cho hắn biết, cô bé tên là Đường Đường, đến từ Bổ Thiên Cung, Đường Đường để lại trên mi tâm Dương Bách Xuyên vị trí của Bổ Thiên Cung, bảo Dương Bách Xuyên đến Bổ Thiên Cung tìm cô bé chơi, tiện thể nướng thịt cho cô bé.  

Lúc đó, sư phụ Vân Thiên Tà đã nói cho hắn, tiểu cô nương kia xuất nguyên thần du ngoạn, hơn nữa còn là trích tiên chuyển kiếp.  

Cái gọi là Trích Tiên chuyển kiếp, thật ra là tán tiên chuyển kiếp.  

Tiểu cô nương năm đó đã có thể xuất nguyên thần du ngoạn, tu vi đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu, Dương Bách Xuyên được biết tu vi của trích tiên chuyển kiếp tăng rất nhanh. 

Bình luận

Truyện đang đọc