SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“A, lão phu không nghĩ ra.”  

Đột nhiên Tửu Tiên lão đầu thét dài, tung một chưởng đánh vào một gốc cây to nửa thước.  

“Ầm ~”  

“Rắc rắc ~”  

Đại thụ có đường kính nửa thước đứt gãy theo tiếng vang.  

Dương Bách Xuyên trợn mắt há mồm, sợ hãi ông ta nổi điên, vội vàng nói: “Tiền bối không nghĩ ra thì thôi, đến đến đến, uống rượu nào.”  

“Không được, lão phu chắc chắn có thể nhớ được, cậu nhanh nghĩ giúp ta, lão phu là người môn phái nào.” Lúc này Tửu Tiên lão đầu nhéo cổ áo của Dương Bách Xuyên, trong mắt tràn ngập màu đỏ bảo Dương Bách Xuyên nhớ giúp mình.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên chua xót đến cực độ, CMN trí nhớ của ông tôi nhớ như thế nào?  

Bị ông ta túm cổ áo, cảm nhận được hơi thở cường đại phát ra từ trên người ông ta, trái tim của Dương Bách Xuyên nhảy loạn thình thịch.  

Đúng lúc này, trong đầu vang lên âm thanh của sư phụ Vân Thiên Tà: “Nhóc thối, nhanh chóng nói bừa ra một cái môn phái trấn an cảm xúc của ông ta. Người này sắp tẩu hỏa nhập ma, có lẽ trước kia ông ta từng tẩu hỏa nhập ma, bây giờ không nhớ được chính mình là ai, đó chính là nguyên nhân.”  

Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói vậy, trong lòng hoảng sợ, anh biết về tẩu hỏa nhập ma, đó là trạng thái hoàn toàn mất đi lý trí, không khéo anh sẽ bị giết chết, anh còn chưa sống đủ đâu.  

Trong óc chở lóe lên tia sáng, vội vàng nói: “Tửu Tiên tiền bối, ngài là người Vân Môn, là đại trưởng lão Vân Môn, là người Vân Môn!”  

Vừa thốt ra những lời này, Tửu Tiên lão đầu sửng sốt nói: “Vân Môn? Ta là đại trưởng lão của Vân Môn? Ta là người của Vân Môn?” Ông ta lầm bầm lầu bầu.  

“Đúng đúng đúng, ngài là đại trưởng lão Vân Môn, là người Vân Môn.” Dương Bách Xuyên vội vàng trả lời.  

“A, nhớ rồi, ta là đại trưởng lão Vân Môn, là người Vân Môn….” Dần dần tơ máu trong mắt Tửu Tiên lão đầu dần biến mất, trong tay cũng buông lỏng cổ áo của Dương Bách Xuyên ra.  

Sau lưng của Dương Bách Xuyên ướt đẫm mồ hôi lạnh, nói thầm: “Qúa nguy hiểm, xem ra không thể tùy tiện nói chuyện với ông già này, CMN thì ra không phải mất trí nhớ, là người luyện công tẩu hỏa nhập ma!”  

Sau đó Dương Bách Xuyên cũng không dám hỏi ông ta vấn đề khác, chỉ dám nói về rượu, bởi vì anh phát hiện chỉ có nói về đề tài rượu ông ta mới bình thường một chút.  

Chẳng mấy chốc một giờ trôi qua, lúc này đã về đến biệt thự.  

Lúc này tất cả người của Vân Môn đã đến đông đủ, nhìn thấy Dương Bách Xuyên trở về, mọi người đều đi ra chào hỏi, cũng thấy được Tửu Tiên đi phía sau Dương Bách Xuyên.  

Nhưng ở trong mắt mọi người, Tửu Tiên chính là ăn mày.  

Lưu Tích Kỳ nhanh mồm, chỉ vào Tửu Tiên lão đầu phía sau Dương Bách Xuyên, nói: “Nhóc Xuyên, cậu làm chúng tôi đợi lâu vậy vì đi ra ngoài nhặt được một lão ăn mày sao?”  

Lưu Tích Kỳ nói xong, Dương Bách Xuyên nghĩ thầm không xong, còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó Lưu Tích Kỳ đã bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất kêu thảm thiết.

“Nhóc con, cậu nói ai là ăn mày?” Tửu Tiên lão đầu căm tức trừng mắt nhìn Lưu Tích Kỳ.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng đổ mồ hôi, lão cứng đầu này quá không bình thường.  

Tất cả mọi người ở đây đều rất kinh ngạc, bọn họ chỉ nhìn thấy ông già vung tay lên Lưu Tích Kỳ đã bay ngược ra ngoài. 

Bình luận

Truyện đang đọc