SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chớp mắt chỉ thấy một thanh niên sắc mặt âm trầm đi vào, mà nhân viên phục vụ Cà Lăm vừa nãy cũng đi theo vào.  

Nhìn thấy Từ Kiện đùa giỡn với nữ nhân viên phục vụ, trong lòng Tống Nguyên Thành cũng không vui, gã và anh em Tống Nguyên Hóa mở mấy chuỗi cửa hàng thịt lợn ở Cố Đô, nguồn thu nhập đều bị Từ Kiện vớt tay trêntrên, lần này muốn mời Từ Kiện ra ngoài chơi là để thương lượng vấn đề phân chia lợi ích.  

Chỉ là không nghĩ tới cái lão già Từ Kiện này lại coi trọng nhân viên phục vụ tiếp  rượu, vì lợi ích rất lớn từ trong tay Từ Kiện, ông ta liền sai anh em Tống Nguyên Hóa của mình cố ý để nữ phục vụ đập vỡ  một chai rượu ngon, ttrong lòng lợi dụng chuyện bồi thường tiền không nổi để làm khó một cô bé.  

Thế nhưng trong chớp mắt, anh em nhà mình lại bị người khác đánh vào.  

Không cần phải hỏi, Tống Nguyên Thành cũng có thể thấy được người đánh anh em mình là cậu thanh niên đi vào kia, lúc này gương mặt trầm xuống nói: “Tên nhóc này, mày dám xúc phạm người có quyền thế lớn, mày chán sống rồi sao ~”  

Dương Bách Xuyên trầm mặt, liếc mắt đảo qua phòng riêng một lượt, thấy được một nữ sinh mắt sưng đỏ, có lẽ là bạn học trong miệng Cà Lăm nhắc đến vậy mà lại bị một tên khốn lưu manh đeo kính đã nhiều tuổi khác nắm tay, nhìn thấy cảnh này anh nhịn không được bằng cầm lấy một chai bia ném tới.  

“Choang ~”  

“Ai za~”  

Lúc này ông già đã hơn năm mươi tuổi đang kêu thảm thiết buông lỏng tay cô bạn nữ kia, nữ sinh khóc lóc chạy tới đứng ở bên cạnh Cà Lăm.  

Vốn dĩ Tống Nguyên Thành đang rất tức giận khi tên thanh niên kia không để ý đến mình, còn chưa lên tiếng, đã bị Dương Bách Xuyên cầm chai bia đập vào cánh tay Từ Kiện làm cho hoảng sợ.  

Khi ông ta lấy lại tinh thần thì cười lạnh với Dương Bách Xuyên nói: “Nhóc con mày rất kiêu ngạo, nhưng người nhà của mày chưa từng nói cho mày biết người kiêu ngạo sống không được lâu sao?”  

“Mẹ nó, thật là thiếu đòn, chờ đến khi tao hỏi mọi chuyện cho rõ ràng, đến lúc đó sẽ xử lý bọn mày.” Trong lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện có cầm một chai rượu ở trên mặt đất ngay lập tức làm cho Tống Nguyên Thành đang uy hiếp cũng phải nuốt xuống.  

Tống Nguyên Thành đối với hành động của tên nhóc thanh niên như Dương Bách Xuyên, thật đúng là không dám nói lời châm chọc nữa, ông ta sợ đến lúc đầu của đối phương nóng lên lại đánh ông ta một phát, kiểu người thanh niên này xuống tay cũng không phânphân nặng nhẹ, chả lẽ ông ta không phát hiện ra anh em nhà mình đã bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, Từ Kiện cũng đang ôm cánh tay ở một bên kêu rên sao?   

Suy nghĩ lại thì Tống Nguyên Thành trực tiếp lấy điện thoại ra gọi: “Này, cháu trai, chú của cháu bị người ta đánh, cháu mau dẫn người tới đây... Đúng vậy, ở trong KTV Cao  m, sao cơ bọn cháu đều đang ở đây, thật là tốt quá, chú đang ở trong phòng 304.”  

Cúp điện thoại vẻ mặt Tống Nguyên Hóa âm thầm cười nói: “Tên nhóc mày cứ chờ đi ~” Nói xong gã vội vàng nhìn Từ Kiện đang kêu rên ở một bên.  

Ông già như Từ Kiện đã hơn năm mươi tuổi bị một chai rượu của Dương Bách Xuyên đập gãy cổ tay, đau đến rên hừ hừ, Tống Nguyên Thành đi đến đỡ ông ta, bị ông ta giận dữ quát: “Coi trời bằng vung, thật đúng là coi trời bằng vung mà, Tiểu Tống mau giúp tôi gọi điện thoại cho Đội trưởng Lưu~”  

Dương Bách Xuyên căn bản không để ý tới bọn họ, tùy ý để cho bọn họ gọi điện thoại, bắt đầu hỏi bạn học của Cà Lăm xảy ra chuyện gì?  

Bình luận

Truyện đang đọc