SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Vừa đi trong lòng Dương Bách Xuyên vừa nghĩ rốt cuộc là ai muốn gặp hắn?  

Thiếu chủ? Chẳng lẽ là nữ tử đội mũ mạng che mặt vừa rồi?  

Lúc Dương Bách Xuyên theo nữ tử bước lên thuyền phi hành Nhất Diệp Phiêu Dương Quá Hải, lên thẳng tầng ba, rất nhiều người trở nên xôn xao.  

"Thằng nhóc kia là ai vậy? Vậy mà có thể lên tầng ba của thuyền phi hành?"  

"Không đúng, thằng nhóc kia mới là Kim Đan trung kỳ mà có thể lên tầng ba rồi sao?"  

"Chắc là có quan hệ với người của thương hội Thiên Diệp hoặc có thân phận đặc biệt nhỉ?"  

"Các ngươi lại không biết Dương Bách Xuyên à, bây giờ hắn ta là phó thành chủ thành Tán Tu, có thể được mời lên tầng ba cũng dễ hiểu."  

"Thì ra là thế, hắn ta chính là Dương Bách Xuyên à."  

Rất nhiều người từng nghe tới tên của Dương Bách Xuyên nhưng chưa từng gặp hắn.  

Có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Dương Bách Xuyên, tâm tư mỗi người khác nhau, trong ánh mắt tràn đầy ao ước và ghen tị.  

Dương Bách Xuyên tràn đầy cảm xúc, nhưng không sao cả, những người này hâm mộ cũng được, ghen tị cũng được, hắn đã là người được thương hội Thiên Diệp mời lên tầng ba của thuyền phi hành, còn là phó thành chủ trên danh nghĩa của thành Tán Tu, coi như người có một chút thân phận.  

Tầng ba của thuyền phi hành Nhất Diệp Phiêu Dương Quá Hải là lầu các với rường cột chạm trổ vô cùng hoa lệ, tinh xảo đẹp đẽ, còn có trận pháp bảo vệ.  

Cộng thêm cô nương dẫn đường cho Dương Bách Xuyên thì tầng thứ ba trên cùng có sáu người canh gác Kim Đan hậu kỳ.  

Sau khi bọn họ đến cửa, thiếu nữ kia cung kính nói: "Thiếu chủ, Dương đạo hữu đến rồi.  

"Cho hắn vào đi." Một giọng nữ lạnh nhạt từ trong lầu các truyền ra.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nghe lại thấy có chút quen tai, có điều trong nháy mắt hắn không nhớ được là ai.  

Cô nương kia ra hiệu cho Dương Bách Xuyên đẩy cửa đi vào, bản thân thì canh gác ở cửa.  

Dương Bách Xuyên không khách sáo, lập tức đẩy cửa vào, bất kể là ai, dù sao thì hắn cũng không cảm nhận được ác ý.  

Khoảnh khắc đẩy cửa ra Dương Bách Xuyên ngây ngẩn cả người, thật sự là người quen.  

Chỉ thấy bên cạnh lầu các có hai người đang ngồi đánh cờ, một già một trẻ.  

Ông lão chính là đại sư luyện khí Diệp Ninh, mà thiếu nữ kia chính là Diệp Vô Tâm.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Diệp Vô Tâm thì giật mình, hắn thầm nghĩ trong lòng: "Nên nghĩ tới là nàng từ sớm mới phải, ha ha, thiếu chủ? Thiên kim của hội trưởng thương hội Thiên Diệp, chẳng phải chính là thiếu chủ hay sao?"  

Còn không đợi hắn mở miệng thì Diệp Vô Tâm đã nói: "Họ Dương, tự tìm chỗ ngồi đi."  

Giờ phút này Diệp Vô Tâm đã tháo mũ mạng che mặt xuống, nàng đang tập trung toàn bộ sự chú ý để đánh cờ với Diệp Ninh, lúc nói chuyện còn không ngẩng đầu lấy một cái, mà đại sư luyện khí Diệp Ninh cũng thế.  

Có điều Dương Bách Xuyên nghe được hình như giọng điệu của Diệp Vô Tâm không thân thiện cho lắm, gọi mình là họ Dương, giờ phút này xưng hô không giống với hôm đó lúc cứu hắn!  

Dương Bách Xuyên không để ý đến, hắn nhìn lướt qua, không gian trong lầu các cực kỳ rộng, là một phòng xép xoa hoa, chỉ mỗi phòng khách đã lớn tám chín mươi mét vuông, bàn ghế đều đầy đủ hết, hơn nữa còn mở cửa sổ, bên trên là cấm chế trong suốt, chắc là cấm chế đề phòng sức gió chui vào, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.  

Nếu như Diệp Vô Tâm đã kêu hắn tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống thì hắn cũng không khách sáo nữa Dương Bách Xuyên đi tới một góc đại sảnh, ngồi xuống một cái nhuyễn tháp được trải lông yêu thú dày gần cửa sổ, hơn nữa còn tiện tay cầm linh quả trên bàn ở nhuyễn tháp, vừa ăn vừa uống linh tửu, không hề khách sáo chút nào.  

Linh quả có thể được đặt trong phòng của đại tiểu thư Diệp Vô Tâm hiển nhiên sẽ không tệ.  

Dương Bách Xuyên không có hứng thú quan sát Diệp Vô Tâm và Diệp Ninh đánh cờ, trong lòng hắn ăn uống thả cửa mới là vương đạo, đi vào Sơn Hải Giới hắn không thích đủ thử, duy chỉ có các loại linh quả và linh tửu ở Sơn Hải Giới là vô cùng yêu thích, chủng loại đa dạng đầy đủ, hơn nữa có chứa linh khí bên trong.  

Tuy rằng số linh quả này không thể nào sánh bằng với linh đào trong bình Càn Khôn của hắn, nhưng cấp bậc lại cao hơn quả hồng hương. Người nào đó họ Dương ăn một quả để lại một hột, sau đó trồng hết vào bình Càn Khôn. Trong lòng hắn nghĩ trồng được rồi thì chờ sau này về nhà sẽ cho mấy người phụ nữ và bà nội em gái nếm thử.  

Mang theo mục đích trồng linh thụ linh quả, Dương Bách Xuyên mở rộng bụng, trong lúc bất tri bất giác đã ăn hơn mười đĩa trái cây chứa hơn mười loại linh quả. Đương nhiên còn giải quyết luôn một bình linh tửu hảo hạng lớn.  

Sau khi ợ một cái, người nào đó họ Dương thoải mái.  

Lúc này bên kia cũng vang lên giọng nói của đại sư luyện khí Diệp Ninh: "Tiểu thư, tài đánh cờ của ngươi càng ngày càng đạt tới đỉnh cao, lão hủ không bằng. Mà thôi, không được không được, lão hủ đi khởi động thuyền phi hành đây, xem chừng người lên cũng đủ rồi."  

"Diệp thúc thúc, ngươi đang nhường cho ta thôi, ta tự biết rõ tài đánh cờ của bản thân, vẫn còn thua xa lắm, ha ha." Diệp Vô Tâm nghịch ngợm nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc