SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Có điều hắn đã được chứng kiến sức mạnh của người đẹp giao long, hơn nữa người ta còn là sư phụ của Hạ Lộ, nói chuyện với mình cũng không có thái độ thù địch gì. Vì vậy hắn không dám sơ suất, vội vàng chắp tay nói: "Vãn bối Dương Bách Xuyên bái kiến ba vị tiền bối."  

Người đẹp giao long khẽ gật đầu coi như đáp lại Dương Bách Xuyên, kế tiếp bà quay sang hỏi Tam Túc Kim Ô: "Lão tam, ngươi thấy sao?"  

Tam Túc Kim Ô gật đầu, sau đó nhìn Dương Bách Xuyên, con ngươi lập tức biến thành màu vàng.  

Advertisement

Trong nháy mắt thần hồn của Dương Bách Xuyên chấn động. Bị Tam Túc Kim Ô liếc một cái, hắn cảm thấy nguyên thần dao động bất ổn. Hơn nữa, đôi mắt của Tam Túc Kim Ô chiếu tới tạo cho Dương Bách Xuyên cảm giác sâu thẳm thẳm như sao trời biển rộng, có thể mê hoặc tâm trí.  

Cảm giác này biến mất rất nhanh, nhưng vẫn khiến Dương Bách Xuyên vừa sợ hãi vừa tức giận, hắn không kìm được muốn nổi giận.  

Nhưng lại nghe thấy Tam Túc Kim Ô nói với người đẹp giao long cũng là sư phụ của Hạ Lộ: "Lạ lắm đại tỷ ạ. Ánh sáng Kim Ô của ta từng xem xét vô số người, ít nhiều gì cũng nhìn ra chút ít manh mối, nhưng... không biết thằng nhãi này là thể loại gì mà ta không nhìn thấu, không nhìn ra chút gì."  

Advertisement

Trong mắt người đẹp giao long tức sư phụ của Hạ Lộ lóe lên tia sáng. Nàng nhìn Dương Bách Xuyên, trầm ngâm nói: "Ánh sáng Kim Ô của tam đệ nhà ta nổi tiếng ngang ngửa ánh sáng ngũ sắc của Khổng Tước, đều là thần quang thiên phú bậc nhất thế gian. Không chỉ có thể đả thương kẻ địch, mà ý thức còn có thể quan sát số mệnh của con người. Mặc dù tu vi của tam đệ vẫn chưa đạt tới cấp bậc phản tổ, nhưng quan sát một tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu cũng đủ rồi."  

Nói đến đây, người đẹp giao long dừng lại chốc lát, đôi mắt lấp lánh như sao trời nhìn thẳng vào Dương Bách Xuyên, chậm rãi cất lời: "Ánh sáng Kim Ô không nhìn thấu được ngươi thì chỉ có hai khả năng. Một, ngươi là thiên kiêu bất phàm. Hai, ngươi là ma tinh vạn kiếp không xuất hiện. Ngươi... thật sự không giống người bình thường. Hạ Lộ thường xuyên nhắc tới ngươi trước mặt ta, nói ngươi là người bạn đầu tiên của nó. Ngươi là người phàm giới nhưng có thể tới Sơn Hải Giới, thậm chí còn đến được châu Tây Sơn, điều này chứng tỏ duyên phận của các ngươi không mỏng."  

Nghe vậy Dương Bách Xuyên không biết nên hiểu là đối phương khen mình hay gì. Hắn chỉ có thể cười gượng, im lặng không đáp lời, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm: "Có ai nói như vậy không? Cái gì mà ta là ma tinh vạn kiếp không xuất hiện? Ngươi mới là ma tinh, cả nhà ngươi đều là ma tinh. Cmn các ngươi cứ nói thẳng anh đây là sao chổi cho xong."  

Trong lúc tên họ Dương nào đó đang mắng thầm, người đẹp giao long lại lên tiếng: "Nhóc con, ta không nhiều lời nữa. Như ta đã nói với Hạ Lộ đấy, mỗi người có con đường riêng có thể đi. Ta không quan tâm ngươi là thiên kiêu hay là ma tinh, nhưng ta hiểu rõ đồ nhi Hạ Lộ, nàng coi ngươi là bạn thì sẽ không thay đổi, thiết nghĩ vận mệnh của các ngươi đã đan vào nhau không tách ra được.  

Thế này nhé, ngươi hứa chăm sóc tốt cho Hạ Lộ giúp ta thì ta sẽ tặng ngươi địa bàn khu vực cấm phía Nam này. Ba chúng ta đi rồi, phúc địa tu luyện của ba đại yêu tu ở khu vực cấm phía Nam là hồ Tinh Thần, Hỏa Diệm Sơn, Tiểu Dao Trì Sơn đều tặng hết cho ngươi. Ngươi thấy sao?" Người đẹp giao long nói đến đây, mắt sáng lấp lóe, mỉm cười như thương nhân.  

Nhưng Dương Bách Xuyên không chú ý tới biểu cảm của bà, trong đầu chỉ lởn vởn một câu: ta tặng khu vực cấm phía Nam này cho ngươi.  

Đệch, trên đời có chuyện tốt như vậy sao?  

Đối với hắn mà nói, đây là chuyện tốt cầu còn không được. Hắn còn chưa biết sắp xếp cho mấy trăm đệ tử Vân Môn bên trong không gian bình Càn Khôn như thế nào đây này. Nếu có được khu bảo địa lớn như khu vực cấm phía Nam thì đúng là chuyện tốt ngang trời.  

Đừng nói Hạ Lộ là người bạn cùng vào sinh ra tử với hắn, cho dù không phải thì cũng không sao. Chăm sóc một người phụ nữ thôi mà, có gì đâu.  

Dương Bách Xuyên không cần suy nghĩ, trả lời ngay lập tức: "Được, ta đồng ý. Thật ra cho dù tiền bối không nói thì ta cũng làm. Khi ở phàm giới, ta nợ Hạ Lộ một mạng, cho dù dùng cả tính mạng bảo vệ nàng cũng không đủ."  

Đây là lời nói thật lòng, cũng là lời hứa hẹn. Năm xưa nếu Hạ Lộ không giúp Dương Bách Xuyên giải quyết hai võ cổ giả Tiên Thiên nước ngoài thì không biết hắn sẽ ra sao.  

Vì vậy, Dương Bách Xuyên nói dùng cả tính mạng để bảo vệ Hạ Lộ không phải giả trân.  

Sư phụ của Hạ Lộ nở nụ cười. Dương Bách Xuyên có nói thật hay nói dối đều không lừa được bà. Sau đó, người đẹp giao long nói: "Thằng nhóc ngoan, chỉ bằng câu nói này của ngươi, Hạ Lộ nhà ta không nhìn nhầm ngươi. Hãy phát triển khu vực cấm phía Nam thật tốt, có lẽ ngươi sẽ gặt hái được niềm vui bất ngờ đấy, nhưng ngươi chỉ có thời gian mười năm.  

Dù sao tên Viên Nhật Tân kia cũng là túc lão của điện Mạo Hiểm, thời gian ta làm lão ta bị thương chỉ có mười năm mà thôi. Mười năm sau lão ta hồi phục ắt sẽ đến khu vực cấm phía Nam. Ngươi có thể giữ được khu bảo địa phong thủy này hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi. Ta giao Hạ Lộ cho ngươi. Đừng để ta thất vọng, cũng đừng khiến Hạ Lộ thất vọng. Mai này chúng ta gặp lại tại Tu Chân Giới. Lão nhị lão tam, chúng ta đi thôi."  

Giữa các tu sĩ không phiền toái như người phàm, nói đi là đi. Người đẹp giao long nói xong, ba người hóa thành vệt sáng biến mất nơi chân trời.  

"Sư phụ bảo trọng!" Hạ Lộ rưng rưng nước mắt, vừa hô to vừa cúi chào phía chân trời.  

Dương Bách Xuyên hơi thảng thốt. Thôi vậy! Thật ra hắn muốn hỏi chuyện về Tu Chân Giới, nhưng bây giờ thì hay rồi, người ta nói đi liền đi mất bóng, hắn đành nuối tiếc trong lòng.  

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quả thật bây giờ hắn không nghĩ đến chuyện đi Tu Chân Giới. Thứ nhất là vì hắn cảm thấy với thực lực của mình mà đi Tu Chân Giới thì vẫn còn non lắm. Thứ hai là hắn muốn sắp xếp cho đệ tử Vân Môn. Thứ ba là hắn còn muốn tìm đại đồ đệ Độc Cô Hối và tam đồ đệ Võ Kiếm, ngoài ra còn phải đi thăm những người ở lại thành Tán Tu như là tiểu hòa thượng Liễu Phàm, huynh đệ Gia Cát, cũng phải đi tìm những người bạn mới Diệp Vô Tâm, Lê Nặc.  

Và cả đại ca kết nghĩa vượn trắng Bạch Khởi và Hầu Đậu Đậu đi theo đại ca đến Đại Hoang. Còn con chồn Hương Hương, tiểu Phượng Hoàng nữa. Năm đó sau khi đại náo thành Yêu Quang, hắn ngất xỉu không thể quan tâm tới chúng.  

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là con chồn và tiểu Phượng Hoàng đã theo lão Ma Tước năm đó đi Đại Hoang.

Bình luận

Truyện đang đọc