SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Vừa nói xong, Dương Bách Xuyên tức muốn bốc khói, tên chó, lão tử lại là một trăm điểm, một trăm lần rất cao, nhưng chính vì cao nên sẽ không dễ dàng thắng.  

Dương Bách Xuyên biết nếu có người đặt hắn một viên linh thạch, nghĩa là một trăm lần bồi suất, nếu ai đặt chính mình đánh thắng Từ Thất, người đặt cược một viên linh thạch trên người hắn sẽ tương đương với một trăm viên linh thạch.  

Còn Từ Thất chỉ có một phần bồi suất, nghĩa là đặt một viên linh thạch lên Từ Thất, chỉ cần Từ Thất thắng, vẫn là một viên bồi suất, rất thấp, nhưng phần thắng của Từ Thất rất lớn.  

Có lẽ ở trong mắt người khác, Từ Thất thắng là chuyện hiển nhiên, Dương Bách Xuyên phải thua, vì vậy tên khốn Hồng quản sự mở trang đều nhằm vào Từ Thất thắng chắc, chính hắn phải thua mở trang.  

Trong sự tức giận của Dương Bách Xuyên, Hồng quản sự hô lớn: “Mở trang mở trang, thời gian là nửa canh giờ, quá hạn không chờ.”  

Hồng quản sự vừa gào lên, tất cả đám người trong quảng trường đều trở lên kích động. Rất rõ ràng, trận đánh cuộc này kiểm ổn không lỗ, không mua là tên ngốc.  

Đặt cược Từ Thất đánh chết Dương Bách Xuyên trong mấy chiêu thì không chính xác lắm, phải dựa vào vận may, nhưng đặt Từ Thất thắng, mặc dù bồi suất ít hơn nhưng lại kiểm ổn không lỗ. Kẻ ngốc đều nhìn ra được tu vi của Dương Bách Xuyên là Kim Đan sơ kỳ, còn Từ Thất là Kim Đan hậu kỳ, kém hai tiểu cảnh giới, Từ Thất thắng ổn.  

Dương Bách Xuyên lạnh nhạt nhìn trận đánh cuộc này, không hề nghi ngờ, mấy trăm người này, phần lớn đều lựa chọn Từ Thất thắng.  

Nhân viên đăng ký bên phủ thành chủ ghi lại rõ ràng số lượng linh thạch cầm đặt cược vào trong hồ sơ, dán ra bảng.  

Nửa canh giờ sắp hết, mọi người hoàn thành đặt cược, điều làm cho sắc mặt của Dương Bách Xuyên sắp vặn thành bánh chẻo áp chảo là số lượng linh thạch đặt Từ Thất thắng lên đến chín vạn linh thạch, con số này mới chỉ là đặt thắng thua, không tính đặt mấy chiêu thì thắng.  

Còn bản thân Dương Bách Xuyên mới chỉ có 103 viên linh thạch, vô cùng keo kiệt, đây mới chỉ là mấy tên đầu cơ trục lợi, ảo tưởng Dương Bách Xuyên có thể thắng có thể có được một trăm lần bồi suất, nên mới có 103 viên này.  

Có thể nói trong đám người này không có nổi một người coi trọng Dương Bách Xuyên.  

Hồng quản sự mặt mày hớn hở nói: “Các vị, có ai muốn đặt nữa không? Có hội hiếm có, lần mở quan trang tiếp theo không biết còn phải chờ đến lúc nào nữa, nhanh đặt cược đi.”  

“Hồng quản sự, không còn ai nữa, nhanh bắt đầu đi.”  

“Đúng đúng đúng, nhanh bắt đầu đi, ta đã đặt toàn bộ của cải lên rồi đó.”  

“Bắt đầu…”  

Bốn phía vang lên âm thanh thúc giục.  

Mặt già của Hồng quản sự vui như hoa cúc, lần mở trang này nằm ngoài dự đoán của ông ta. Những lần mở trang trước cũng chỉ có ba vạn linh thạch, lần này cao đến mười ba vạn, thật sự rất tốt, mở xong lần va chạm này, tiền boa của ông ta cũng đủ để ông ta tu luyện ba bốn năm.  

Cười ha ha nói: “Được, vậy mở…”  

“Chờ đã.”  

Hồng quản sự còn chưa nói xong chữ bắt đầu, giữa sân đột nhiên vang lên một giọng nữ.  

Đám người nhường ra một con đường, là một nữ tử quyến rũ mị hoặc mặc y phục màu đen đi đến.  

Có người nói: “Là Vô Tâm tiên tử của thương hội Thiên Diệp, Diệp Vô Tâm.”  

“Thương hội Thiên Diệp rất có danh tiếng?” Có người không biết hỏi.  

“Tất nhiên, mặc dù thương hội Thiên Diệp không phải tông môn, nhưng thế lực không hề thua kém tông môn. Các chi nhánh của thương hội Thiên Diệp trải dài khắp Sơn Hải Giới, cao thủ liên tục xuất hiện, là một thế lực siêu cấp ở Sơn Hải Giới. Vô Tâm tiên tử này chính là con gái của Diệp Vô Đạo, hội trưởng thương hội Thiên Diệp thành Tán Tu, có thể nói khắp thành Tán Tu, người có thể không nhìn sắc mặt của phủ thành chủ chỉ có thương hội Thiên Diệp, hoặc nói cách khác là Diệp Vô Đạo, phụ thân của Vô Tâm tiên tử.”  

“Thì ra là vậy…”  

…...  

Hiển nhiên Hồng quản sự quen biết vị Vô Tâm tiên tử này, nhíu mày nói: “Thì ra là Vô Tâm tiên tử, không biết Vô Tâm tiên tử có việc gì?” Phủ thành chủ bọn họ không dám đối nghịch với thương hội Thiên Diệp, đại thành chủ đã tự mình cảnh cáo trước, phủ thành chủ không được xung đột gây sự với người của thương hội Thiên Diệp, đủ để chứng minh thế lực của thương hội Thiên Diệp không thể trêu chọc.  

Nhưng không ngờ được hòn ngọc quý trên tay Diệp Vô Đạo sẽ đến xem náo nhiệt, tu vi của cô nãi nãi này không hề kém, tuổi còn trẻ đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong, quan trọng hơn tính tình của cô nãi nãi này không dễ sống chung.  

“Ha ha, Hồng quản sự, xem ngươi nói này, ngươi mở quan trang ta cũng nên đến đặt cược chứ, không lẽ Hồng quản sự không chào đón?” Vô Tâm tiên tử cười khúc khích nói.

“A ~ Rất hoan nghênh, xin hỏi Vô Tâm tiên tử đặt bao nhiêu, đặt bên nào?” Quản sự Hồng thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần không phải đến quấy rối là được. Ông ta rất kiêng kị vị Vô Tâm tiên tử này, ở thành Tán Tu, nàng có tiếng là khó chơi, cố tình không ai dám trêu chọc nàng.  

“Ta muốn đặt hai ngàn linh thạch.”

Bình luận

Truyện đang đọc