SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Giờ phút này thế giới quan tu chân của toàn thân Ninh Vô Tận đều muốn hỏng mất.  

Ông ta không nghĩ ra tình huống của Dương Bách Xuyên này là như thế nào, quái vật gì đây.  

Nghĩ không ra thì nghĩ không ra, nhưng có một điều ông ta biết rất rõ, đó chính đối mặt với tiểu tử này quá tà môn này, trong lòng ông ta… chỉ nảy lên suy nghĩ muốn chạy trốn.  

Không trốn cũng không được, đối mặt với hư ảnh Nguyên Thần cao chín trượng của Dương Bách Xuyên, Ninh Vô Tận biết có mười ông ta cộng lại cũng không phải đối thủ của Dương Bách Xuyên.  

Sau khi ông ta xuất khiếu Dương Thần còn rất kiên quyết dứt khoát phun một ngụm máu lên Dương Thần để tăng cường uy lực của Dương Thần, nếu không ông ta nghĩ có khi ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.  

Thật sự quá sốc.  

Mẹ nó, Nguyên Thần chín trượng,  m Dương hợp nhất, đồng thời công kích, đây là tiết tấu muốn cái mạng già này.  

Dương Bách Xuyên còn không biết các hiện tượng xuất khiếu Nguyên Thần của mình đã dọa cho bên trong Ninh Vô Tận muốn xỉu, trên thực tế quả thực hắn cũng không hiểu lắm về trạng thái Nguyên Thần hiện tại của mình, tuy trong đầu có các loại tu luyện sư phụ ghi lại, nhưng đó là ghi chép tu luyện thông thường.  

Mà chuyện tu luyện của hắn hiển nhiên đã phát sinh thay đổi rất lớn, hơn nữa bản thân hắn trên con đường tu chân cũng biến hóa muôn vàn, thứ gọi là đại đạo vô thường chính là như thế, thay đổi con đường tu luyện liên tục.  

Đã không còn sự tồn tại của sư phụ Vân Thiên Tà, hơn nữa thành tựu cảnh giới Xuất Khiếu của hắn ở Trái Đất đã một bước lên trời, từ Nguyên Anh sơ kỳ bước vào cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ, trong tu luyện phát sinh thay đổi hắn cũng không biết rõ nó có nghĩa là gì, có thể nói từ khi phong ấn Nguyên Anh trở lại Trái Đất, sau khi sư phụ Vân Thiên Tà hoàn toàn ngủ say, con đường tu luyện của hắn trở thành tự mình sờ đá qua sông mà đi.  

Hắn không biết dấu hiệu Nguyên Thần chín trượng với hai thần  m Dương đồng thời xuất khiếu tượng trưng cho cái gì, không biết mình đã dọa cho Ninh Vô Tận đường đường là người đứng đầu Kình Thiên Môn sợ vỡ mật.  

Giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ có suy nghĩ muốn đại chiến một trận với Ninh Vô Tận.  

Sau khi nhìn thấy Ninh Vô Tận xuất khiếu Dương Thần, Dương Bách Xuyên cũng giật mình, bởi vì hắn nhìn thấy Dương Thần của Ninh Vô Tận thế mà chỉ có ba trượng, so với Nguyên Thần chín trượng của mình thì Nguyên Thần ba trượng của Ninh Vô Tận đứng trước mặt Nguyên Thần chín trượng của mình chênh lệch như người lớn và trẻ con.  

Dương Bách Xuyên lập tức cất tiếng cười to.  

Chỉ nghe Ninh Vô Tận rống lớn: “Xuất Khiếu thần du, dẫn chí dương lực~”  

Ninh Vô Tận vừa dứt lời, trường kiếm trong tay ông ta cũng chém ra lần nữa.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên chỉ thấy toàn thân Dương Thần của ông ta bộc phát ánh sáng cực nóng, lại cảm giác được trên chín tầng trời có Thái Dương chi lực, Dương Thần của Ninh Vô Tận hấp thu cuồn cuộn không dứt, ngay sau đó hòa thành một luồng sáng đỏ đậm lao về phía Nguyên Thần sau lưng hắn.  

Hơn nữa ở cùng lúc đó, kiếm trong tay Ninh Vô Tận cũng chém xuống như dùng hết toàn lực, kiếm khí lạnh băng nhanh như chớp đánh úp về phía cơ thể bản tôn của hắn.  

Dù khí thế mạnh mẽ nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm giác được mặc cho Dương Thần của Ninh Vô Tận có hóa thành luồng sáng để tấn công, hay là uy lực từ nhát kiếm của ông ta thì chẳng qua chỉ được thế, cũng không mạnh như trong tưởng tượng.  

Hắn nhếch mép, dưới trạng thái Nguyên Thần hợp nhất, trong lòng vừa động, Nguyên Thần vung lên nắm đấm, lập tức bộc phát ra ngọn lửa xanh, tăng cao sức mạnh to lớn, trong lòng nghĩ muốn dùng một đấm đánh nát Dương Thần xuất khiếu của Ninh Vô Tận.  

Còn đối với nhát kiếm lạnh băng của Ninh Vô Tận, trong lòng Dương Bách Xuyên điều ra bộ giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn mặc lên người, trở tay đón nhận nhát kiếm đó.  

“Ầm ~ a ~”  

Ngay lập tức, Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên đấm vào luồng sáng Dương Thần xuất khiếu của Ninh Vô Tận theo hướng ngược lại, ở giữa nổ vang, trong nháy mắt một đấm đập tan công kích từ Dương Thần của Ninh Vô Tận, khiến cho Ninh Vô Tận phát ra một tiếng hét thảm, dù sao cũng là thần hồn phản phệ, không bị thương mới là lạ.  

Dương Bách Xuyên không dám khinh thường một nhát Linh Bảo Tiên Thiên của Ninh Vô Tận, sau khi ra chạm với một nhát của kiếm Đồ Long, có lực ảnh hưởng dội lại, cũng may hắn đã chuẩn bị giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn để ngăn cản hàn khí.  

Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy Ninh Vô Tận không hề do dự xoay người chạy trốn.  

Cảnh tượng này khiến cho Dương Bách Xuyên thầm khinh bỉ, đường đường là người đứng đầu một môn phái mà lại kinh sợ chạy trốn.  

Đối với chuyện này hắn híp mắt lại, trong lòng vừa động nói: “Nguyên Thần xuất kích, đi~”  

Ninh Vô Tận xoay người bỏ chạy rất nhanh, Dương Bách Xuyên quan sát thấy nếu hắn đuổi theo thì chắc chắn không đuổi kịp, bởi vì ba mét đằng sau lưng Ninh Vô Tận là trận pháp hộ sơn của Kình Thiên Môn, lúc đuổi theo thì ông ta đã trốn vào trận pháp hộ sơn từ lâu rồi.  

Nhưng mà tốc độ của Nguyên Thần chỉ là vấn đề suy nghĩ, sau khi ra lệnh Nguyên Thần vèo một cái hóa thành luồng sáng đuổi theo Ninh Vô Tận.  

Cách làm như vậy chẳng khác nào Nguyên Thần rời khỏi cơ thể, vô cùng mạo hiểm, nhưng Dương Bách Xuyên tính giữ lại Ninh Vô Tận, đáng giá để hắn mạo hiểm, với lại chỉ là vấn đề trong suy nghĩ, nếu kế hoạch không thành thì thu hồi Nguyên Thần là được.  

Vừa nói “đi”, giây tiếp theo Ninh Vô Tận đã chạy trốn đến sát mây mù bỗng toàn thân chấn động, cơ thể run rẩy, lại bị Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên quấn lấy.

Nguyên Thần biến hóa vô biên, có thể hữu hình cũng có thể vô hình, có thể lang thang trên không cũng có thể xuyên qua tường vào đá.  

Đương nhiên cũng có thể xâm nhập vào cơ thể tu sĩ, tạo thành đả kích mang tính hủy diệt cho đối phương, đương nhiên đầu tiên phải khuất phục được Nguyên Thần của đối phương, nếu không gặp phải phản kích sẽ bị đối phương thôn phệ.  

Đương nhiên Dương Bách Xuyên dám xâm nhập vào Nguyên Thần của Ninh Vô Tận cũng đã chắc chắn mười phần hắn mà làm.  

Bình luận

Truyện đang đọc