SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Bây giờ cái hố to này đủ để chôn bọn họ, một khi nhảy vào thì chẳng cần lấp đất cũng mất tung mất tích.  

Ngụy Nhân biết hôm nay sáu người bọn họ chỉ có ba con đường.  

Một là uống hết rượu, như vậy còn có thể giữ chút thể diện. Nhưng mà mười lăm chai thì có đánh chết cũng không uống hết được.  

Hai là quỳ xuống xin tha, gọi Dương Bách Xuyên là ông nội. Nhưng chuyện này cũng bất khả thi, nếu thật sự quỳ xuống gọi Dương Bách Xuyên là ông nội thì sáu người bọn họ chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp người khác.  

Thứ ba cũng là lựa chọn cuối cùng. Đối với bọn họ thì đây là sự lựa chọn tốt nhất, cũng là sự lựa chọn tệ nhất. Liều mạng uống, uống say bí tỉ, sau đó ngất xỉu, thế thì có thể lấp liếm được chuyện này.  

Hậu quả là hại thân, không cẩn thận sẽ xuất huyết dạ dày.  

Advertisement

Lúc này sáu người phe Ngụy Nhân cưỡi hổ khó xuống, bị mọi người vây xem cũng không tiện giả vờ ngất xỉu. Như Dương Bách Xuyên đã nói, người hóng chuyện còn có sinh viên trường khác, sáu người bọn họ đều là con ông cháu cha, lại đang ở độ tuổi nhiệt huyết, thể diện rất quan trọng, cho dù hộc máu cũng phải uống tiếp.  

Liễu Linh Linh ở bên cạnh vô cùng lo lắng, nhỏ giọng hỏi Dương Bách Xuyên: "Cậu sao rồi? Không được thì đừng uống nữa. Uống với hạng người như Ngụy Nhân thì cần gì phải có phong độ?"  

Tiền Tiểu Bối cũng nói: "Phải đó phải đó. Đại ca Vân à, hôm nay cậu cừ lắm rồi, đã uống hết hai mươi chai, tôi còn nghi ngờ cậu không phải người đấy. Quá đỉnh! Đừng uống nữa được không?"  

"Đúng vậy, không thể uống nữa, uống tiếp thì cậu sẽ xảy ra chuyện đấy." Ánh mắt Lâm Hoan nhìn Dương Bách Xuyên đong đầy lo lắng.  

"Người anh em ơi, đã lấy lại thể diện rồi thì không cần uống nữa đâu. Dương Lâm này chỉ phục mấy người, hôm nay tính thêm cậu." Dương Lâm nói rất nghiêm túc.  

Bê đê cong ngón tay thành hình hoa lan: "Ôi chao Dương Bách Xuyên, hôm nay cậu manly quá xá, tôi thích! Nhưng tôi lo lắng cho thân thể của cậu hơn!"  

Mấy người đều tỏ ý quan tâm. Ban đầu Dương Bách Xuyên rất cảm động, nhưng một câu "tôi thích" của bê đê làm anh suýt ói ra.  

Anh vội vàng lên tiếng: "Dừng dừng, nhất là bê đê, sau này cậu tuyệt đối đừng nói thích tôi, anh đây rất bình thường. Vả lại chút rượu này không nhằm nhò gì với tôi, các cậu đừng lo."  

Thấy Dương Bách Xuyên nói chuyện rõ ràng từng câu từng chữ, người vẫn đứng vững, đám Liễu Linh Linh đều yên tâm bởi vì điều này chứng tỏ anh thật sự không sao.  

Đồng thời, trong lòng bọn họ đều cho rằng Dương Bách Xuyên là bi3n thái.  

Sau khi thu công Dương Bách Xuyên lại đầy máu sống lại, tất cả rượu trong bụng đều đã bị luyện hóa. Anh nhìn Ngụy Nhân cười ha ha: "Ngụy công công, bây giờ cậu xin tha cũng được, tôi không bắt các cậu quỳ đâu, nếu tự xưng cháu trai thì có thể không uống. Cậu thấy sao?"  

"Hừ!" Ngụy Nhân lạnh lùng hừ mũi, bướng bỉnh nói: "Cậu đắc ý gì chứ, chẳng phải cậu cũng chưa uống hết sao? Vẫn còn mười bốn chai, tôi chống mắt xem cậu uống hết kiểu gì. Mười lăm chai mà thôi, tôi vẫn uống tiếp được."  

"Ha ha, vậy thì tốt, chỉ cần cậu không nhận thua thì tôi yên tâm rồi. Nào nào nào, tiếp tục thôi, xem anh đây uống bia thế nào mà học tập! Ha ha..."  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười xấu xa khiêu khích đám Ngụy Nhân.  

Sau đó, anh cầm một chai lên bắt đầu uống.  

Tổng cộng còn mười bốn chai. Sau khi luyện hóa hai mươi chai đã uống, bây giờ anh chẳng khác gì trạng thái ban đầu.  

Tiếng huýt sáo hô uống vang lên khắp nơi, Dương Bách Xuyên uống hết chai này đến chai khác.

Bình luận

Truyện đang đọc