SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiện tại thì hay rồi, thực lực của Dương Bách Xuyên quá bi3n thái, dùng trợ lực của Tiên Phù cũng không đánh bại được, ngược lại còn khiến bản thân lâm vào nguy hiểm, Lâu Mãn cực kỳ hối hận.  

Đứng cách Dương Bách Xuyên hơn hai mươi mét, trong lòng Lâu Mãn sinh ra một cảm giác sợ hãi, hắn không còn tự tin để đứng yên nữa, vèo một cái, hắn phi người bay ra cách đó mấy chục mét.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy hắn ta bỏ chạy mà không có chút lo lắng, khóe miệng nhếch lên ý cười, hắn giơ cự kiếm lên rồi hét lớn: “Kiếm kỹ Toàn Phong, Phong Nhẫn, chém ~”  

Đối đầu với một tu sĩ đang sợ hãi mà mất đi chiến ý, Dương Bách Xuyên không lo lắng đối phương có thể chạy thoát khỏi tay mình.  

Advertisement

Một kiếm chém ra, ngay lập tức, chín đạo Phong Nhẫn bay ra từ kiếm Đồ Long.  

Đặc trưng của chiêu kiếm khí đại thành này chính là một lần chém ra có tới chín Phong Nhẫn.  

Nhìn từ phía sa, trong rừng rậm u tối không chút ánh sáng, một đạo Phong Nhẫn tỏa ánh sáng trắng chói mắt hình thành, giống như tia chớp xuyên qua bầu trời bay về phía Lâu Mãn, nhìn thì giống như chỉ có một đạo Phong Nhẫn, thực ra sức mạnh một kiếm này bằng chín kiếm cộng lại, bởi vì Phong Nhận kiếm đại thành chỉ trong một thời gian ngắn, Dương Bách Xuyên gần như là chém ra chín kiếm cùng một lúc, nhìn qua thì giống như là một đạo Phong Nhận.  

Advertisement

Mà Lâu Mãn đang bỏ chạy cách đỏ sáu mươi mét, không cần nhìn phía sau hắn cũng có thể cảm nhận được sức mạnh đột kích cường đại của kiếm khí, hắn biết mình có nhanh tới đâu cũng không vượt qua được tốc độ của kiếm, không cần nghĩ ngợi thêm, Lâu Mãn sử dụng sức mạnh Tiên Phù, hắn lật tay, kiếm trong tay xuất hiện một thanh trường đao mượn lực lượng của Tiên Phù rồi đánh ra một đòn.  

Trong lòng Lâu Mãn nghĩ, nếu đã không nhanh hơn kiếm khí của Dương Bách Xuyên, vậy thì chống lại một kích, đánh nát kiếm khí của Dương Bách Xuyên là được, dù sao thì có được trợ lực của Tiên Phù, phá vỡ kiếm khí của Dương Bách Xuyên hẳn là không thành vấn đề.  

“Ầm ~”  

Kiếm khí mang theo sức mạnh Tiên Phù trong tay Lâu Mãn bổ vào kiếm khí của Dương Bách Xuyên, tiếng nổ vang lên đập tan kiếm khí của Dương Bách Xuyên, ngay khi hắn đang vui mừng, định tiếp tục bỏ chạy thì giây tiếp theo, Lâu Mãn kêu lên tiếng thảm thiết: “Không…không không ~”  

Trong tiếng kêu gào, cơ thể Lâu Mãn run lên, âm thanh hoàn toàn dừng lại, hắn vốn nghĩ sau khi đánh vỡ được kiếm khí của Dương Bách Xuyên thì sẽ không sao, ai mà biết thứ hắn phá được lại chỉ là vẻn vẹn một kiếm khí, mà phía sau hắn còn cả một Phong Nhẫn kiếm khí.  

Đỡ một kiếm này đồng nghĩa với việc đỡ lại Phong Nhận kiếm khí, hắn chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện này thành ra thế này.  

Khi muốn ra tay chống cự thì đã không kịp nữa rồi, sức mạnh Tiên Phù cũng phải cần thời gian, dù sao thì lực Tiên Phù cũng không phải sức mạnh của bản thân, muốn làm gì thì làm.  

Kết quả là tám đạo kiếm khí Phong Nhận ở phía sau, từng kiếm xuyên vào trong cơ thể hắn.  

“Phập phập phập...”  

Lâu Mãn có thể nghe thấy rõ ràng từng lưỡi kiếm đang phá đi cơ thể hắn.  

Ngay sau đó, hắn cảm nhận được cơ thể mình đang chia năm xẻ bảy, thần hồn lập tức tiêu tan, trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.  

Ở phía xa, Dương Bách Xuyên đứng ngẩn ngơ, hắn nhấc chân đi tới phía thi thể Lâu Mãn, đây là uy lực của chiêu đầu tiên sau khi thành công kiếm kỹ Toàn Phong, mạnh hơn so với hắn dự đoán một chút, nhưng ngẫm lại thì cũng thấy nhẹ nhõm.  

Đầu tiên là luyện thành kiếm kĩ, thứ hai là sau khi song tu với Bộ Thanh Mai thì cảnh giới tu vi đã đột phá tới Phân Thần cảnh, uy lực kiếm kĩ thi triển ra cũng tăng lên, thứ ba là hắn biết Lâu Mãn không hề nghĩ tới một kiếm của hắn chém ra lại có tới chín đạo kiếm khí Phong Nhẫn, là do hắn ta sơ ý khinh thường địch, cũng vì không ngờ được nên mới mất đi ý chí chiến đấu.  

Cuối cùng lại bị kiếm khí của hắn đâm vào trong cơ thể, cả thân xác và thần hồn đều bị đánh nát.  

Dương Bách Xuyên nhìn thi thể nát vụn của Lâu Mãn, hắn không nhịn được mà hít sâu một hơi, sự tàn khốc của tu chân, hắn không giết người thì người ta sẽ giết hắn, không có thực lực chẳng khác nào một con chó, có thực lực thì mọi thứ sẽ trở nên đơn giản.  

“Chủ nhân ~ muội phát hiện có một cỗ khí tức đang chạy trốn cách đây mấy trăm mét.” Ngô Mặc Thu xuất hiện bên cạnh hắn nói.  

“Không cần phải để ý đến, chúng ta nhanh chóng xuyên qua cánh rừng rậm này rồi tính, ở đây quá tối, rất áp lực.” Dương Bách Xuyên không cần nghĩ cũng biết, cỗ khí tức đang chạy trốn kia tám – chín phần là Quan Thiên Ngạo, có lẽ là sau khi phát hiện ra Lâu Mãn bị hắn g iết chết thì từ bỏ ý định đối phó với hắn rồi bỏ chạy.  

Nếu như Lâu Mãn có thể giế t chết thì đây là kết quả tốt nhất với Quan  Thiên Ngạo, không giế t chết được thì cũng phải bị trọng thương, đến khi đó hắn ta sẽ chạy tới đây bổ thêm cho hắn một đao, đáng tiếc là hắn ta đã đánh giá quá cao năng lực của Lâu Mãn, đánh giá thấp thực lực của Dương Bách Xuyên.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên thầm nghĩ như vậy, đang chuẩn bị rời đi cùng Ngô Mặc Thu, nhưng lúc xoay người, hắn lại nhìn thấy một vầng sáng nhàn nhạt tỏa ra từ thi thể vỡ nát của Lâu Mãn.  

Hắn dừng bước, phất tay đẩy thi thể của Lâu Mãn rời đi.  

Giây sau, miếng ngọc phù tản ra ánh sáng lờ mờ xuất hiện.  

Dương Bách Xuyên đưa tay lấy miếng ngọc.  

Miếng ngọc này có hình chữ nhật, rộng bằng hai đầu ngón tay, trên đó có chín mặt chín góc, bên trái và bên phải có một ký hiệu cổ xưa, Dương Bách Xuyên không nhận ra ký hiệu này, nhưng bên trong thì có chín đường văn phù phức tạp, trong đó có sáu đường lờ mờ không có ánh sáng, chỉ có ba đường vẫn phát sáng như cũ.   

Bình luận

Truyện đang đọc