SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Bách Xuyên trừng mắt mắng anh: “Thằng nhóc thối, đây là Trái Đất, bọn họ đều là võ cổ giả, tu vi cao nhất cũng chỉ là hư cảnh, còn không đủ nhét kẽ răng cho một Kim Đan trung kỳ như con.”  

Sau này khiêm tốn một chút, cường giả chân chính ở Sơn Hải Giới, thậm chí…ở một thế giới rộng lớn hơn, hiện tại con phải khoan dung với võ giả cổ, dù sao thì bọn họ đều cùng quê với chúng ta.  

Nếu như ở Sơn Hải Giới, sư phụ tin là trong số người này, khi đối mặt với tu chân giả Sơn Hải Giới, cho dù là kẻ địch thì bọn họ đều sẽ đứng về phía chúng ta, con hiểu không?”  

Vương Tông Nhân nghe sư phụ nhắc tới Sơn Hải Giới, trái tim như ngừng đập, anh đã chịu đựng rất nhiều khổ sở ở nơi đó, quả thực với tu vi hiện tại của mình, anh đủ năng lực xưng vương xưng bá ở Trái Đất.  

Nhưng mà môi trường khác nhau, sư phụ nói đúng, ức hiếp võ cổ giả không phải là bản lĩnh, so với Sơn Hải Giới thì chút tu vi này của anh có tính là gì?  

Đổi lại nếu như hiện tại ở Sơn Hải Giới thì với tu vi Kim Đan trung kỳ, trong mắt của đám cao thủ Trung Anh, anh chẳng khác gì với những võ cổ giả này.  

“Đệ tử đã ghi nhớ.” Trong lòng Vương Tông Nhân sinh ra một lòng kính sợ, sau khi ngọn lửa kiêu ngạo của mình bị Dương Bách Xuyên dập tắt.  

Dương Bách Xuyên hài lòng gật đầu, anh biết tâm tình của nhị đồ đệ lại khởi sắc, coi như là chuyện tốt.  

Có điều, sau khi tạt một gáo nước lạnh, sợ lòng tin của đồ đệ bị tổn thương, anh nói: “Nhưng mà, cho dù là võ cổ giả hay là tu chân giả, người mạnh là vua, ngươi lừa ta gạt là chuyện bình thường.  

Con cũng không nên coi thường những người có tu vi thấp, tránh cho cống ngầm lật thuyền, có đánh có giết hay không thì tự con chọn, cũng không cần cố ý giả bộ, Vân Môn ta tu luyện chủ yếu lấy bản tính làm chủ.  

Advertisement

Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, giết một số người có ý đồ riêng hoặc vài người ngu xuẩn thì cũng không có gì đáng ngại cả.”  

Hai mắt Vương Tông Nhân sáng lên, anh gật đầu: “Đệ tử biết rồi ~”  

Lúc này, trong đầu anh lại có thêm một giác ngộ.  

“Được rồi, theo vi sư đi gặp các vị đại hiệp võ cổ giả, một số người còn có quan hệ với Vân Môn chúng ta.”  

“Vâng ~”  

Hai sư đồ vừa nói chuyện vừa đi tới lối vào quảng trường.  

Lúc này, những võ cổ giả ăn mặc khác nhau xuất hiện trong tầm mắt.  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên thoáng sửng sốt trong chốc lát rồi cười vang.  

Trần Thất Thiên la lớn: “Thanh Hư Đạo Trưởng phái Côn Luân tới, tặng một cây Tuyết Liên nghìn năm.”  

“Thiếu Lâm…tặng một cây nhân sâm ngàn năm ~”  

“…”  

Theo đó là tiếng của Trần Thất Tiên không ngừng vang lên, Dương Bách Xuyên cười muốn rách ra.   

Anh cười không phải vì lễ vật mà những tông môn này tặng, thật ra mà nói, hiện tại trên người anh có rất nhiều linh dược có cấp bậc như vậy, có La Phù Động Thiên, bên trong không thiếu linh dược nghìn năm, ngay cả là linh dược nghìn năm cũng có.  

Điều khiến Dương Bách Xuyên vui vẻ là, thái độ của những tông môn này.  

Nhớ năm đó, khi Vân Môn vừa mới thành lập đâu có vừa mắt với những tông môn giới võ cổ này?  

Nhưng hiện tại, tất cả những tông môn cổ xưa của giới võ cổ đều tặng lễ cho Vân Môn, điều này đã nói lên thực lực của Vân Môn.  

Vì thế nên anh mới cười.  

Dẫn theo đồ đệ Vương Tông Nhân tới nghênh đón, đương nhiên anh không xa lạ gì với Thanh Hư Tử, ông ấy là sư phụ của Chiêm Khánh Nhân, năm đó, Chiêm Khánh Nhân cũng từng nói với anh.  

Cũng có thể xem như anh và Chiêm Khánh Nhân, Mai Thi Dĩnh, tiểu hòa thượng – Liễu Phàm, Hồ Tiên Nhi, cộng thêm người cuối cùng đã phản bội ở tế đàn Trường Bạch – Trần Trầm Hương, bọn họ là sáu người bạn sinh tử.  

Ngoại trừ Trần Trầm Hương, Dương Bách Xuyên đều xem năm người kia là bạn bè.  

Sau khi tới Sơn Hải Giới, chỉ có anh và tiểu hòa thượng là may mắn gặp được nhau, còn Chiêm Khánh Nhân và Mai Thi Dĩnh, Hồ Tiên Nhi đều không có tung tích.  

Bây giờ, người nhà họ tìm tới cửa, ít nhiều gì cũng phải giải thích một phen.  

Vì thế, Dương Bách Xuyên đều rất nghênh đón bọn họ.  

Bởi vì trong lòng anh xem mấy người Chiêm Khánh Nhân là bạn, anh cũng sẽ nể mặt tông môn phía sau họ.  

Người đầu tiên đi vào là Thanh Hư Tử phái Côn Luân, sư phụ của Chiêm Khánh Nhân, khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy lão đầu, trong lòng không nhịn được mà tán thưởng: “Quả đúng là tiên phong đạo cốt.”  

Nói ra, anh và phái Côn Luân cũng xem như có quan hệ sâu sắc, trước đó là có quan hệ với Tửu Tiên lão đầu, sau là Chiêm Khánh Nhân.  

Thế nên Dương Bách Xuyên cũng không ra vẻ ngông nghênh, anh bước lên nghênh đón Thanh Hư Tử, trong mắt của Dương Bách Xuyên, không ngờ Thanh Hư Tử lại là một hư cảnh đỉnh phong, không hổ là lão đại của tông môn giới võ cổ.  

Những người bước ra từ Côn Lôn đều là những người có tu vi siêu phàm.  

Thanh Hư Tử mặc một thân đạo bào màu trắng, mái tóc trắng tới phát sáng, từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ, cao thượng giống thần tiên.  

“Vãn bối Dương Bách Xuyên gặp qua Thanh Hư đạo trưởng.” Dương Bách Xuyên dựa theo vai vế của anh và Chiêm Khánh Nhân, theo lý thì anh nên chào Thanh Hư Tử.  

Nhưng Thanh Hư Tử lại vội vàng đưa tay đỡ anh: “Dương môn chủ không cần như vậy, cậu và sư huynh Lôi Đình của ta là anh em kết nghĩa, bối phận của chúng ta ngang hàng ngang vế, không cần phải đa lễ như vậy.”   

Dứt lời, ánh mắt của Thanh Tư Tử mang theo vẻ háo hức vội vàng nói: “Lão đại chúc mừng đạo hữu hồng phúc tề thiên, từ bên kia bình an trở về, không biết đạo hữu có tin tức đồ đệ Chiêm Khánh Nhân, hay là sư huynh Lôi Đình của ta không?”   

Bình luận

Truyện đang đọc