SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Vâng, vãn bối ghi khắc.” Độc Cô Hối chắp tay.  

Lúc này Tửu Tiên lão đầu dừng lại trên người Vương Tông Nhân, đôi mắt nhìn như vẩn đục đột nhiên sáng rực: “Nhóc con, cậu tên là gì?”  

“Bẩm đại trưởng lão, vãn bối tên là Vương Tông Nhân.” Vương Tông Nhân vội vàng nói.  

"Ừm, không tồi, mặc dù tư chất của cậu bình thường chút, nhưng khí vận không kém, sau nay gặp nhiều chuyện nhìn xem, có lẽ có thể đại bàng dương cánh, một bước lên trời, nắm chắc cơ hội mới là căn bản của cậu, tất nhiên khổ luyện là cơ sở.”  

Tửu Tiên lão đầu uống rượu Khỉ đưa ra lời bình, đánh giá ngắn gọn ba người một lượt.  

Nghe được những lời này, hai mắt của Dương Bách Xuyên sáng rực, bởi vì những lời này của Tửu Tiên lão đầu hoàn toàn giống với đánh giá của sư phụ về ba người Lục Tuyết Hi, Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân.  

Điều này thuyết minh lão đầu là một bảo bối.  

Mặc dù sư phụ Vân Thiên Tà có kinh nghiệm tu đạo vô cùng phong phú nhưng chỉ giới hạn trong truyền giáo một mình anh, còn đang ở trong hồ Càn Khôn, không phải lúc nào cũng có thể ra chỉ dạy.  

Còn Tửu Tiên lão đầu lại là người sống sờ sờ, ông ta cường hãn hơn Lục Tuyết Hi rất nhiều.  

Nếu đệ tử Vân Môn được ông ta chỉ điểm trong lúc tu hành, tu vi có thể tiến bộ vượt bậc.  

Một người thầy chỉ đạo tu chân Lục Tuyết Hi, một người thầy chỉ đạo võ cổ giả, quả thực là phúc phận của Vân Môn.  

Từ đánh giá ngắn gọn về ba người có thể thấy được ở trong tình huống không điên, Tửu Tiên lão đầu thừa sức chỉ đạo đệ tử Vân Môn.  

“Lão bảo bối ~” Trong lòng Dương Bách Xuyên cực kỳ vui mừng.  

Càng thêm kiên định phải hầu hạ tốt rượu ngọn cho Tiên lão đầu, giữ ông ta lại Vân Môn.  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên nhìn bộ dáng lôi thôi và mùi khó ngửi phát ra từ trên người Tửu iên lão đầu, hơn nữa đang mùa đông, quần áo trên người ông ta cũng rách nát hết. Quá keo kiệt, có lẽ loại người có tu vi như ông ta không sợ rét lạnh, nhưng nhìn khó coi.  

Hơn nữa tạm thời phải ở trong biệt thự, mọi người nhìn bộ dáng lôi thôi bẩn thỉu của ông ta cũng sốt ruột.  

Nói với Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân: “Hai người các cậu dẫn đại trưởng lão ra ngoài tắm rửa sửa sang lại một chút, sau đó đặt mua mấy bộ áo đạo tốt nhất cho đại trưởng lão, nhất định phải hầu hạ tốt đại trưởng lão, biết chưa?”  

“Sư phụ yên tâm, bọn con sẽ phụng dưỡng tốt đại trưởng lão.” Độc Cô Hối nói xong, cẩn thận hỏi: “Sư phụ, cái đó, có thể hủy bỏ ba tháng đóng cửa bế quan được không?”  

“Hừ, trước cứ phụng dưỡng tốt đại trưởng lão rồi tính, thằng nhóc nhà cậu đừng cò kè mặc cả.” Dương Bách Xuyên nhớ lại bộ dáng kiêu ngạo của Độc Cô Hội ở đại hội võ cổ lại tức, phạt cậu ta bế quan ba tháng để tiêu ma sự cuồng vọng của thằng nhóc này, mài giũa rắn lại cậu ta. Xem ra sau khi trải qua sự thất bại ở đại hội võ cổ, bế quan ba tháng này cũng coi như có chút thành thục.  

“Vâng vâng vâng, con và sư đệ chắc chắn sẽ phụng dưỡng tốt đại trưởng lão.” Độc Cô Hối nghe được giọng điệu của sư phụ, trong lòng vui vẻ, hình như sư phụ buông lỏng.  

Điều làm mọi người không ngờ đến là Tửu Tiên lão đầu đột ngột khóc.  

Dương Bách Xuyên sợ hãi, còn tưởng rằng ông ta lại phát bệnh.  

Vội vàng hỏi: “Đại trưởng lão, ngài sao vậy?”  

Hoàn toàn khác với bộ dáng bình đạm lạnh nhạt chỉ điểm cho ba người Độc Cô Hối, lúc này Tửu Tiên lão đầu đầy nước mắt, nói: “Hình như lão phu chưa từng cảm nhận được sự quan tâm như vậy, hu hu ~ quá cảm động, tắm rửa còn mua quần áo cho ta, ta không nhịn được muốn khóc.”

Bình luận

Truyện đang đọc