SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đứng ở khoảng cách xa, Dương Bách Xuyên cũng không nhìn thấy trên tấm bia đá có cái gì, đi tới trước mặt mới phát hiện, trên tấm bia đá lại không được ghi chép văn tự gì mà trên đó khắc một đầu yêu thú mà anh không biết.  

Con yêu thú này trông rất sống động, vừa nhìn giống như một con chó, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, trên đỉnh đầu mọc một cặp râu cong cong, hơn nữa sau lưng có cánh chim.  

Ánh mắt nhìn về phía chân trời, trong ánh mắt dường như tràn ngập một sự không cam lòng, kiểu bộ dáng này giống như đang nguyền rủa ông trời bất công, đương nhiên đây cũng chỉ là ảo giác của Dương Bách Xuyên.  

Anh lắc đầu không để ý tới chân dung yêu thú trên bia đá, vòng ra sau tấm bia đá.  

Toàn bộ tấm bia đá cao ước chừng tám chín thước, chiều rộng khoảng ba thước, rất lớn, dù sao cũng đủ che đậy để cho Dương Bách Xuyên luyện đan.  

Anh lấy lò luyện đan Thái Thượng từ không gian bình Càn Khôn ra, Dương Bách Xuyên như quen việc dễ làm bắt đầu luyện hóa linh dược, từng gốc cây linh dược được tinh chế hoàn thành.  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên dựa theo phương pháp luyện chế đan Thiên Nguyên lần trước cộng thêm một giọt nước Sinh Mệnh và tinh huyết của mình để cho vào.  

Nước Sinh Mệnh và bản thân tinh huyết gia nhập vào làm cho trong lò luyện đan Thái Thượng nặng nề rung động, trải qua một lần kinh nghiệm, Dương Bách Xuyên biết đây là chuyện bình thường, nước Sinh Mệnh và tinh huyết chỉ làm cho cấp đan dược tăng lên.  

Tiếp theo sẽ thành đan thủ ấn, đối với Dương Bách Xuyên hiện tại vẫn là có chút khó khăn, bởi vì đan Niết Bàn đã thuộc về cấp đan dược trung cấp, đan thành thủ ấn cần ba trăm sáu mươi thủ đoạn, đây là thủ đoạn chỉ có Kim Đan kỳ mới có thể thi triển, nhưng chân khí trong cơ thể Dương Bách Xuyên nhiều hơn so với người khác, cũng do đan Thiên Nguyên bổ sung chân khí, anh nghĩ chắc cũng đủ để chịu đựng.  

Một khi bắt đầu thủ quyết thành đan thì không thể dừng lại, nếu không toàn bộ lò đan dược đều báo phế kết quả.  

Miệng Dương Bách Xuyên hô một viên đan Thiên Nguyên bắt đầu làm thủ quyết thành đan, ban đầu rất thuận lợi, hai tay anh bay múa một hơi đánh ra ba trăm hai mươi thủ ấn tay.  

Lúc này anh mới thong thả xuống, linh khí trong cơ thể cũng không còn nhiều lắm, vội vàng nuốt đan Thiên Nguyên vào trong miệng, tức thì, linh khí to lớn của đan Thiên Nguyên ở trong cơ thể hóa khai bổ sung chân khí, giúp anh chịu đựng tiếp tục đánh ra thủ ấn.  

Chỉ là tốc độ đã chậm lại, nhưng cuối cùng, Dương Bách Xuyên cũng thở ra một hơi, chỉ còn bốn mươi thủ ấn thành đan, linh khí của một viên đan Thiên Nguyên cũng đủ.  

Nhưng càng đến cuối cùng càng khó khăn, một tay đánh thủ ấn ra ngoài, cả người Dương Bách Xuyên cũng giống như bị nước mưa làm ướt.  

Rất mệt nhưng vẫn cắn răng kiên trì...  

Một giờ sau, cuối cùng cũng hoàn thành thủ ấn thành đan cuối cùng.  

“Thành đan~”  

Dương Bách Xuyên phun một ngụm máu tươi lên lò luyện đan, sau đó một chưởng mở lò luyện đan ra.  

“Ầm~”  

Trong nhát mắt nắp lò luyện đan mở ra, một tiếng ầm ầm vang lên, sáu luồng sáng màu trắng bạc lập tức bay ra lò luyện đan.  

Chính là sáu viên đan Niết Bàn~  

“Mẹ nó~” Dương Bách Xuyên không khỏi phát ra một tiếng thô tục.  

Anh biết càng là đan dược thượng phẩm thì càng có linh khí, lúc xuất lò sẽ tiếp tục toả linh khí còn lưu lại bay ra khỏi lò luyện đan, mà tốc độ thường thường rất nhanh, không nghĩ tới lần này sáu viên đan Niết Bàn, tốc độ bay ra lò luyện đan vượt xa tưởng tượng của anh, hoàn toàn không có đủ thời gian chuẩn bị thu đan.  

Trong lúc vội vàng Dương Bách Xuyên chỉ có thể dốc toàn lực đi thu đan dược, nhưng điều khiến anh buồn bực chính là sáu viên đan dược đi ra bốn phía như nở hoa.  

Anh hừ lạnh, hai tay chộp điều động linh khí trong cơ thể, chộp về phía ba viên đan Niết Bàn gần nhất.  

Trong nháy mắt nắm lấy ba viên, có ba viên bay về các phương hướng khác nhau.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng kêu của Vượng Tử.  

“Vượng Vượng~”  

Bình luận

Truyện đang đọc