SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không phải… Dù sao thì lát nữa ngươi cũng có thể nhìn thấy, giờ nói cho ngươi biết cũng không sao, ta tin tưởng ngươi.” Trịnh Bân Bân nói: “Thật ra năm đó tổ tiên đã thế chấp một phân thân thuần dương ở tộc Hồ Yêu. Gia gia từng nói phân thân thuần dương của tổ tiên chính là một phân thân thuần dương được luyện chế từ mười linh vật thiên địa thuần dương trên thế gian, đương nhiên nó là một vật chết không có thần hồn.  

Ta cũng không biết chính xác nó là gì, dù sao gia gia của ta nói chỉ cần mang phân thân thuần dương mà tổ tiên đã để lại động Hồ Tiên về là được. Rồi ông ấy sẽ luyện hóa nó, nhờ đó ông ấy sẽ có thêm một phân thân, đến lúc đó có thể thống nhất vua Phiêu Lưu đang bị phân tán và chia cắt lại, tái tạo vương quốc Phiêu Lưu, tái hiện sự huy hoàng của khách Phiêu Lưu như thời đại của tổ tiên.  

Cho nên chuyện này rất quan trọng đối với gia tộc của ta, gia tộc bọn ta đã phải cố gắng rất nhiều thế hệ mới tra ra được tổ tiên để lại một phân thân thuần dương ở tộc cáo cát. Lại trải qua năm trăm năm nỗ lực, gia gia của ta mới tu thành Phân Thần Cảnh, có được năng lực có thể luyện hóa ra phân thân, bấy giờ mới có cảnh ngày hôm nay.”  

Dương Bách Xuyên nghe xong thì lập tức bừng tỉnh. Dựa theo ghi chép truyền thừa mà sư phụ đã để lại cho hắn, sau khi lên được Phân Thần Cảnh thì có thể tách rời thần hồn, sau đó tu luyện thuật hoá thân bên ngoài cơ thể, giống như phân thân hệ hỏa của Trịnh Diêm Vương hôm nay vậy, nhưng đây chỉ là phân thân chân khí thôi.  

Loại còn lại là lấy linh vật thiên địa luyện thành phân thân rồi nhập thần hồn vào, khá giống con rối nhưng lại cao cấp hơn con rồi nhiều. Nó có rất nhiều quyền năng và lợi ích, cụ thể là gì thì hắn vẫn chưa nghiên cứu sâu, không ngờ mục đích của Trịnh Bân Bân lại là một phân thân thuần dương, nói vậy thì đây đúng là một kiện chí bảo.

Có phải là phân thân chí bảo thật không thì Dương Bách Xuyên chỉ cần nghe kể thôi là đủ rồi. Dù gì hắn cũng thừa biết đây không phải chuyện mình có thể nhúng tay, bởi đó là đồ của Trịnh gia. Ở ngoài còn có cả phân thân với tu vi Phân Thần Cảnh của Trịnh Diêm Vương, hắn không nên có suy nghĩ vô bổ thì hơn.  

Hơn nữa, Trịnh Bân Bân đã xem hắn là bạn bè nên mới tiết lộ những bí mật này cho hắn biết. Dương Bách Xuyên thầm nghĩ, xem như chuyến này đi để mở mang tầm mắt vậy. Suy cho cùng thời gian tu luyện của hắn vẫn còn ngắn, cho dù tu vi đã tới Xuất Khiếu Cảnh nhưng nếu thi đấu về kiến thức tu luyện thì e rằng hắn còn không bằng một tu sĩ Nguyên Anh ở Sơn Hải Giới nữa.  

Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, đôi lúc thực tiễn chiếm vai trò vô cùng quan trọng. Lần này bị lão tổ Kình Thiên Môn bắt vào sa mạc, gặp gỡ bốn huynh muội Trịnh Bân Bân, xem như đó là cơ duyên của hắn vậy.  

Chung quy hắn vẫn được bổ sung thêm kiến thức.  

Không cần biết có lấy được gì quý báu trong chuyến đi này hay không, đó vẫn là kinh nghiệm quý giá đối với Dương Bách Xuyên. Mở mang tầm mắt chỉ là một phần, quan trọng là hắn đã có thêm một người bạn là Trịnh Bân Bân.  

Con đường tu hành vốn cô độc, tính ra bạn bè ở Sơn Hải Giới của hắn chẳng được bao nhiêu người, trong lòng hắn rất vui mừng khi có thể kết bạn với nàng ta.  

Sau khi suy nghĩ thấu đáo lợi hại, Dương Bách Xuyên trở nên cởi mở hơn rất nhiều, dọc đường đi cười nói với Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường xua tan đi bầu không khí ngột ngạt trước đó.  

...  

Con đường thủy tinh bằng phẳng dài đến mức không thấy cuối nên rất nhàm chán, cũng may ba người cười đùa vui vẻ với nhau vô hình trung đã rút ngắn phần nào thời gian. Đi được khoảng một tiếng thì đằng trước đột nhiên có nguồn sáng, ba người không khỏi bước nhanh tới đó.  

"Chắc tới nơi rồi đấy. Chút nữa mọi người nhớ cẩn thận, động Hồ Tiên không phải nơi để chơi đâu, không ai biết trong đó có gì. Theo lời gia gia ta, năm trăm năm trước ông ấy tới đây bái phỏng tộc Cáo Cát nhưng thật ra chưa vào đó bao giờ, những lời đồn đãi về tộc Cáo Cát cũng chỉ bắt nguồn từ việc tìm hiểu mấy câu trong ghi chép mà tổ tiên để lại mà ra.  

Nơi này là cấm địa của tộc Cáo Cát, ngay cả phu phụ Bạch Hồ Vương cũng chưa vào bao giờ. Mặc dù bảo là cấm địa nhưng thực chất là nghĩa trang của các đời vương và vương hậu tộc Cáo Cát, chỉ khi chết mới được vào đó.  

Tương truyền, sở dĩ có tên động Hồ Tiên vì trong tộc Cáo Cát có một vương giả tu vi ngút trời, đã phi thăng thành tiên nên mới gọi là động Hồ Tiên. Trong động có một hồ linh tuyền được tạo nên bởi nước mắt của một vị vương tộc cáo do vương phi ông ấy qua đời, bởi vậy mà cái hồ linh tuyền đó còn có tên là Nước Mắt Hồ Tiên, chính là thiên tài địa bảo."  

Trịnh Bân Bân vừa đi vừa giải thích, đôi mắt bồ câu của nàng ta sáng ngời, dường như nàng ta rất tò mò về truyền thuyết Nước Mắt Hồ Tiên. Đương nhiên, đối với Dương Bách Xuyên và Hoa Liễu Tường, đó lại chỉ là một truyền thuyết nên cả hai đều không cho là thật.  

Vài phút sau, ba người thấy trước mắt sáng lên, họ đã ra khỏi hang động. Lúc này đây, một khung cảnh hùng vĩ hiện ra trước mắt họ.  

"Đậu má, là nghĩa trang cáo thật kìa!" Hoa Liễu Tường không kìm được bật thốt.  

"Lão tam, ăn nói cho cẩn thận!" Trịnh Bân Bân trừng Hoa Liễu Tường một cái, dù sao nơi này cũng là cấm địa của tộc Cáo Cát. Ba người nhìn thấy một loạt những cỗ quan tài thủy tinh, nhưng kỳ quặc là tất cả thi thể được an táng trong đó đều là cáo chứ không phải con người, nhìn sơ qua có vẻ lên đến hàng trăm cỗ quan tài.  

Hơn nữa, có một điều khiến ba người rúng động là bên trong mỗi một chiếc quan tài đều là những đôi cáo được chôn cất cùng nhau.  

"Xem ra tộc Cáo Cát rất chung tình." Nhìn một loạt quan tài thủy tinh xung quanh, Trịnh Bân Bân trầm trồ

.  

Bình luận

Truyện đang đọc