SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Có điều Dương Bách Xuyên phát hiện một chỗ tốt khi ở chung với mấy người Chiêm Khánh Nhân.  

Đó chính là tổng kết sau trận chiến.  

Đây mới là khác biệt giữa đại tông đại môn với đệ tử bình thường.  

Cho dù tranh đấu thế nào, sau trận chiến bọn họ vẫn sẽ phân tích tổng kết rất tự nhiên.  

Chiêm Khánh Nhân hừ âm mũi, vừa đi vừa nói: “Theo lý tên Mục Đạo Nhiên này không nên xuất hiện ở nơi này, lúc trước bọn họ hẳn là đi đường lúc trước mọi người đều đi. Con đường này là con đường bí mật lão tổ mấy nhà chúng ta cho, không ai biết được, bây giờ xem ra sự việc không đơn giản. Mọi người nói xem tên Mục Đạo Nhiên này liệu có phải cùng một đường, hoặc nói là cùng một mục đích với chúng ta không?”  

Nghe Chiêm Khánh Nhân nói như vậy, sắc mặt mấy người Dương Bách Xuyên chợt thay đổi, nghe cũng không phải không có khả năng.  

Theo sự không rõ ràng ban đầu của Tửu Tiên lão đầu và cuộc trò chuyện với ông ta, thì có người muốn cố tình phá hoại lối đi Sơn Hải Giới, mà người canh giữ lối đi Sơn Hải Giới chính là lão tổ mấy đại tông. Liệu có phải là nội bộ Tửu Tiên lão đầu bọn họ xảy ra vấn đề không?  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất có khả năng.  

Trong miệng không nói ra, nhưng  trong lòng đã ghi nhớ lại, thầm nhủ: “Xem ra trên đường này sẽ không bình yên rồi.”  

Lúc này nghe Chiêm Khánh Nhân nói tiếp: “Bên cạnh Đinh Trường Phong của Thần Tông có thanh niên, trên người có một loại khí tức tà môn, lúc tôi và hắn ta giao đấu luôn cảm thấy trên người tên kia có loại tà khí nói không nên lời. Nếu mọi người lại gặp phải thì đều cẩn thận chút.”  

“Thực lực của Tiểu Pháp Vương Mật Tông cũng không kém, tiểu tăng chưa chắc có thể thắng chắc. Tiểu Pháp Vương và chúng ta cùng thuộc bảng yêu nghiệt Tiên Thiên, không thể xem nhẹ…” Tiểu hòa thượng Liễu Phàm của Thiếu Lâm cũng tổng kết đối thủ của mình.  

Hồ Tiên Nhi nói: “Mặc dù yêu nghiệt của Thanh Thành chết rồi, nhưng trong số đệ tử Thanh Thành hôm nay, có một người phụ nữ có vết bớt trên mặt, tôi có thể cảm nhận được thực lực của cô ta không yếu hơn tôi.”  

Mai Thi Dĩnh cũng nói: “Bên Thần Tông có một tên mập, tôi và Trần sư đệ liên thủ cũng không bắt được cậu ta…”  

Năm người tổng kết như vậy đã tổng kết ra trong đối thủ có bốn cao thủ thanh niên, thực lực sẽ không kém hơn những yêu nghiệt như bọn họ.  

Cả đường nói chuyện của mình, đi theo bản đồ trong tay, sáu người bọn họ đã xuyên qua khu số một đầm lầy Hắc Thủy, cũng không gặp phải chướng ngại gì.  

Mọi người đều biết đây là một con đường khá an toàn, cũng là lão tổ của mấy nhà hoặc nói là Tửu Tiên lão tổ đặc biệt sắp xếp. Mà con đường bọn họ trực tiếp đi đến khu số ba động Hắc Liên để lấy bảo vật chắc là con đường an toàn nhất trong cả bí địa.  

Tất nhiên chuyện gì cũng không có tuyệt đối, chỉ là tốt hơn so với tuyến đường khác thôi.  

Xuyên qua khu số một, mọi người mất ba tiếng đồng hồ để đi ra khỏi rừng cây đầm lầy, trong tầm mắt chợt tối đi, lại phát hiện phía trước xuất hiện rừng đá đen xì mênh mông vô tận.  

Nơi này chính là khu số hai rừng Hắc Thạch, theo cách nói của Diệu  m sư thái, rừng Hắc Thạch là đại trận tàn phá, liên kết từng vòng. Ở đây phải xem vận may, vận may tốt có thể có được công pháp chiến kỹ gì đó từ bia đá trong rừng đá, vận may không tốt chạm vào sát trận nào đó thì sẽ có nguy cơ bị giết.  

Đưa mắt nhìn toàn là tảng đá đen như mực, tạo hình to nhỏ không giống nhau, đủ loại tư thế, có cái cao khoảng mấy trăm trượng, có cái chỉ cao một hai mét, có cái giống như thẳng như cây gỗ, có cái giống người giống thú… 

Bình luận

Truyện đang đọc