SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế nhưng cuối cùng y vẫn ôm quyền nói với Dương Bách Xuyên: “Dương huynh không chỉ có tu vi cao thâm mà thân pháp thần thông cũng thuộc hàng kiệt xuất trong thiên hạ, Hoa mỗ... Thua, thua rồi.”  

Đối với việc Hoa Liễu Tường ôm quyền nhận thua, Dương Bách Xuyên ngược lại rất xem trọng y. Hắn vốn tưởng rằng, sau khi Hoa Liễu Tường tới đây còn muốn trào phúng vài câu, thậm chí trong lòng hắn đã chuẩn bị sẽ cãi vã với Hoa Liễu Tường.  

Không ngờ Hoa Liễu Tường lại có thể thừa nhận mình thua, tuy tên này nhìn láu cá nhưng có thể thừa nhận tài nghệ bản thân không bằng người khác, điểm này rất tương phản với tính tình kiêu ngạo của y, làm Dương Bách Xuyên không nhịn được khen ngợi trong lòng một phen.  

Từ lời nhận thua của Hoa Liễu Tường, Dương Bách Xuyên biết, từ bây giờ trở đi, tên này sẽ không nhằm vào mình nữa.  

Mặc kệ nói như thế nào, gặp gỡ bốn huynh muội Trịnh Bân Bân, Hoa Liễu Tường xem như không đánh không quen biết, tuy rằng chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi nhưng nội tâm Dương Bách Xuyên vẫn cảm giác bốn người bọn họ không tệ.  

Hơn nữa nghĩ đến bây giờ bọn họ là minh hữu, còn muốn nhờ cậy bọn họ đi ra sa mạc, hắn chỉ là một người ngoài, cũng thể hiện ra một phần thực lực rồi, nhận được sự tán thành của bọn họ, vậy đã đủ rồi, kế tiếp chính là ở chung.  

Là một đoàn đội, người địa cầu Dương Bách Xuyên càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc đoàn kết ở những nơi nguy hiểm.  

Nhìn Hoa Liễu Tường, Dương Bách Xuyên ôm quyền cười nói: “Hoa huynh quá khiêm tốn, thật ra Dương mỗ chỉ may mắn đột phá mà thôi, nếu không chắc chắn không phải là đối thủ của Hoa huynh rồi. Nói thật, Dương mỗ cũng nhìn ra được một hai, e rằng thân pháp thần thông của Hoa huynh còn chưa tu luyện tới trình độ đại thành, nếu là tu luyện tới, Dương mỗ không thể đuổi kịp.”  

Advertisement

Mấy lời khen ngợi tâng bốc lẫn nhau thích hợp cho mọi hoàn cảnh, hơn nữa Dương Bách Xuyên cũng nói thật lòng, hắn nhìn ra thân pháp thần thông của Hoa Liễu Tường thật sự không tệ.  

Hôm nay nếu không phải hắn đột phá đến tầng thứ ba Lưu Quang Cảnh thì đúng là không sánh bằng Hoa Liễu Tường thật.  

Vốn dĩ trong lòng Hoa Liễu Tường còn có chút khó chịu, lúc này nghe thấy Dương Bách Xuyên khen ngợi thân pháp thần thông của mình thì dễ chịu hơn rất nhiều, thời điểm nhìn Dương Bách Xuyên cũng thấy vừa mắt hơn. Quả thật, thân pháp thần thông của y còn kém một tầng mới có thể đại thành, nếu sau khi đại thành, y tin tưởng đủ để bỏ qua Dương Bách Xuyên một con đường.  

“Dương huynh quá khen…”  

Hai người tâng bốc lẫn nhau một phen.  

Lúc này ba người Trịnh Bân Bân cũng chạy tới, hỏi: “Các ngươi ai thắng thế?”  

“Lão đại, cái này còn cần phải hỏi à? Chắc chắn là tam ca thắng rồi, so tốc độ, y từng thua khi nào chứ, đúng không tam ca?” Lão tứ Thiết Hùng cướp lời, không hề nghĩ tới khả năng Dương Bách Xuyên sẽ thắng.  

Ngay cả lão nhị Bạch Tiểu Sinh cũng cho rằng như thế.  

Nhưng mà giờ phút này, sau khi Hoa Liễu Tường so đấu thân pháp thần thông, trao đổi kinh nghiệm với Dương Bách Xuyên, trong lòng y đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn mâu thuẫn gì với Dương Bách Xuyên nữa, sảng khoái cười lớn: “Lão tứ, lão đại thường xuyên nói không được xem thường người trong thiên hạ, ngươi cứ không chịu ghi nhớ, lần này ngươi nói sai rồi, là Dương huynh đệ thắng, tam ca thua rồi.”  

“Cái gì? Làm thế có thể?” Lão tứ Thiết Hùng trợn to hai mắt.  

Bạch Tiểu Sinh và Trịnh Bân Bân cũng đầy kinh ngạc, trong mắt hai người bọn họ, rõ ràng ngay từ đầu, tốc độ của Dương Bách Xuyên Độ kém hơn lão tam, không nghĩ tới kết quả lại như thế?  

Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng từ giây phút này, huynh muội bốn người đã không còn xem thường Dương Bách Xuyên nữa.  

Sau khi khách sáo vài câu với Dương Bách Xuyên, Trịnh Bân Bân hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, ngày mai vào Hồng Sa Cốc.  

Lúc này sắc trời đã tối đen, năm người bọn họ cũng đã đến cửa vào Hồng Sa Cốc.  

Hồng Sa Cốc gọi là sơn cốc nhưng thật ra nơi này là một sơn cốc hình thành từ cồn cát khổng lồ, hai bên trái phải cách nhau chừng ba mươi mét. Xung quanh là từng thành lũy cát cao ngất, chính giữa tạo thành một con rạch rất sâu, chẳng qua vì hạt cát có màu đỏ nên mới gọi là Hồng Sa Cốc.  

Theo lời Trịnh Bân Bân, nếu không có bản đồ, các nàng cũng không thể tìm thấy nơi này, chỉ biết qua mà thôi, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ đến đây.  

Sau đó năm người tìm một nơi có thể tránh gió bổ sung thể lực, chạy suốt một ngày tại nơi không có linh khí thiên địa này rất tiêu hao thể lực.  

Chẳng qua Trịnh Bân Bân có nói với Dương Bách Xuyên, sâu trong Hồng Sa Cốc có một hồ nước nhỏ đầy linh thí thiên địa, thật ra ở trong sa mạc châu Tây Sơn, hễ nơi nào có hồ nước thường tồn tại linh khí, chứ không phải toàn bộ châu Tây Sơn đều không có linh khí.  

Môi trường ở đây khắc nghiệt thật nhưng trong sa mạc châu Tây Sơn rộng lớn vẫn có bảo vật dồi dào linh khí. Tuy nhiên chuyện nào cũng có hai mặt, không bị cát yêu chiếm thì cũng ở nơi quá hiểm ác, tu chân giả không dám hoặc là nói rất khó bước vào.  

Đừng nhìn sa mạc hoang vu, thật ra châu Tây Sơn là một bảo tàng khổng lồ, phải xem bản thân có cơ duyên lấy được hay không thôi.  

Trong quá khứ xa xôi, Vương triều Sơn Hải thần bí và hùng mạnh đã biến mất ở chỗ sâu trong châu Tây Sơn, đồng thời còn rất nhiều nền văn minh tu luyện cổ đại bị chôn vùi trong đó.  

Ban đêm nghỉ ngơi, bốn người thay phiên nhau canh chừng, phòng ngừa cát yêu hoặc dị trùng sa mạc tập kích.  

Trịnh Bân Bân kêu lão tứ canh trước tiên, gã liếc Dương Bách Xuyên, miệng lẩm bẩm: “Dương Bách Xuyên là người mới, nên để hắn canh cho mọi người cưới đúng.”  

Lập tức bị Trịnh Bân Bân một cước đá bay ra ngoài, mắng một trận: “Còn lảm nhảm nữa là lột da ngươi đấy.”  

Cú đá này của Trịnh Bân Bân đủ mạnh, trực tiếp đá bay lão tứ Thiết Hùng ra xa hai ba mươi mét, chìm trong bóng đêm.  

Hoa Liễu Tường và Bạch Tiểu Sinh đều rất vui sướng, giống như đã quá quen thuộc với cảnh này.   

Bình luận

Truyện đang đọc