SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hai gã Nguyên Anh rất cung kính trước mặt Từ - Mã, mặc dù giữa họ chỉ thua kém nhau một cảnh giới nhỏ, nhưng tự biết thực lực thua kém xa, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.  

Sau khi hai người họ rời đi, Từ Cơ Vân - Mã Minh Sơn liếc nhau một cái rồi đuổi theo Dương Bách Xuyên và  n Tĩnh An.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên lại giống như sói vào ổ dê, hắn giống như tia chớp đi xuyên qua con phố chợ phiên yêu thú, kiếm Đồ Long trong thay gặp Thần giết thần, người cản giết người, bất cứ ai ngăn cản hắn đều sẽ ăn một kiếm, hắn tiện tay bổ từng lồng sắt, càng ngày càng nhiều yêu thú được thả ra ngoài.  

Thành Yêu Quang đã hoàn toàn hỗn loạn, sau khi yêu thú xuất hiện trên diện rộng, tàn phá là điều khó tránh khỏi, khắp nơi đều có dấu vết của yêu thú.  

Dương Bách Xuyên bị  n Tĩnh An truy đuổi sát sao, hắn cũng không dám dừng lại. Nhưng tiện tay thả yêu thú cũng sẽ tạo cho  n Tĩnh An trở ngại nhất định, lão ta không đuổi kịp được Dương Bách Xuyên, chỉ đành mắng chửi từ phía xa.  

Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, có thể chọc cho một cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn tức giận tới mức không ngừng la mắng, trong lòng hắn chỉ có duy nhất cảm giác ‘Sảng khoái’.  

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một cửa hàng được xây dựng hoành tráng, trên tấm biển đề tên cửa hàng của Linh Sơn Cốc, bên kia đường cách đó không xa là cửa hàng Kình Thiên.  

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên liền vui vẻ, được rồi, cửa hàng dưới trướng ba thế lực lớn của thành Yêu Quang đều đã đông đủ.  

Hiệu buôn  m Dương đã bị hắn phá hủy, hiện tại gặp phải hai cửa hàng còn lại, đã làm thì làm cho xong, dù sao thì hắn cũng lỡ đắc tội rồi, đối với những cửa hàng buôn bán yêu thú làm nô lệ này, Dương Bách Xuyên không hề có chút thiện cảm nào. Phá được cái nào hắn sẽ phá cái đó.  

Trong chợ phiên yêu thú có không ít thương nhân buôn bán yêu thú, nhưng không thể nghi ngờ, những cửa hàng dưới trướng ba thế lực lớn là có lòng dạ hiểm độc nhất, cho nên Dương Bách Xuyên cũng không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.  

Cơ thể hắn lóe lên, vọt thẳng vào cửa hàng Linh Sơn Cốc, vừa tiến vào đã giết chết mấy tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, những người còn lại không rét mà run, bỏ chạy tán loạn.  

Người nào đó họ Dương cười haha với những yêu thú bị nhốt trong hiệu buôn Linh Sơn Cốc, sau đó vung kiếm chém leng keng mở từng lồng sắt, sau đó hóa thành một cơn gió rồi bay ra ngoài, kiếm vung lên, ngay cả tấm bảng của cửa hàng Linh Sơn Cốc cũng bị hắn dỡ luôn.  

“Tiểu bối láo xược ~” Mã Minh Sơn đuổi theo phía sau xuýt chút nữa đã tức hộc máu, lão ta trơ mắt nhìn Dương Bách Xuyên phá hủy hiệu buôn Linh Sơn Cốc.  

Mà lúc này, Dương Bách Xuyên đã xông tới hiệu buôn Kình Thiên còn xót lại, sắc mặt của Từ Cơ Vân thay đổi, đương nhiên biết rõ mưu đồ của Dương Bách Xuyên, lão hừ lạnh một tiếng rồi hóa thành một tia sáng đuổi theo, tốc độ không hề chậm hơn Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên dựa vào ưu thế tốc độ mà không hề kiêng kỵ xông vào hiệu buôn Kình Thiên, vừa chém một kiếm phá hủy bảng hiệu Kình Thiên Môn, phía sau hắn đã truyền tới một trận gió lớn, trong lòng kinh hãi, Dương Bách Xuyên nghiêng mình tránh né.  

“Rầm ~”  

Nơi hắn vừa đứng xuất hiện một cái hố to, lúc này Dương Bách Xuyên không chút nghĩ ngợi muốn bỏ chạy, nhưng khóe mắt lại liếc thấy cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn có bộ dáng trẻ tuổi xuất hiện ngay phía sau, tốc độ của người này không hề chậm hơn hắn, Từ Cơ Vân đánh thẳng một chưởng tới lưng Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên hoảng sợ, phải biết hắn đã thi triển thân pháp thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai Công, ỷ có ưu thế tốc độ, hắn mới có thể thoát khỏi truy đuổi của cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn, chọc cho đối phương chửi ầm lên.  

Không ngờ, chớp mặt đã đụng độ với một cao thủ tốc độ không thua kém gì mình, lúc này Dương Bách Xuyên biết rõ bản thân đã sơ ý rồi, xem thường người trong thiên hạ, trên thế gian này không chỉ mình hắn mới có thân pháp thần thông, người khác cũng có.  

Đối với chưởng này của đối phương, Dương Bách Xuyên chỉ có thể vội vã nghênh đón, hắn huy động toàn bộ chân khí trong cơ thể nắm thành quyền, đánh trả lại một chưởng kia.  

“Ầm ~”  

“Phụt ~”  

Vẻn vẻn chỉ với một chưởng, Dương Bách Xuyên đã phun ra máu bay ngược ra ngoài, hắn tự biết chênh lệch của bản thân với Nguyên Anh đại viên mãn.  

“Rầm ~” Ngay lập tức, cơ thể hắn bay ra hơn hai mươi mét, đập lên một bức tường.  

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên phát hiện hắn bị ba cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn vây thành hình tam giác.

Nằm trong đống đổ nát, Dương Bách Xuyên cảm thấy toàn thân hắn như vỡ nát, khí huyết trong cơ thể sôi trào, trong linh thức hắn phát hiện mình đang bị ba cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn vây quanh, Dương Bách Xuyên khổ sở, hắn cũng không vội đựng dậy, trong đầu bắt đầu nghĩ đối sách, đương nhiên Dương Bách Xuyên hắn sẽ không khoanh tay chịu trói.  

Lúc này, chỉ nghe thấy lão giả đuổi theo hắn đầu tiên nói với người thanh niên vừa rồi có tốc độ ngang ngửa hắn: “Từ Cơ Vân lão quái, cuối cùng thì ngươi cùng chịu ra tay ~” Giọng nói chứa đầy bất mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc