SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trịnh Bân Bân nói một câu, vào tai Dương Bách Xuyên lại biến thành hương vị khác.  

Hắn luôn cảm thấy Trịnh Bân Bân không đơn giản như vẻ bề ngoài.  

Nhìn từ bên ngoài, Trịnh Bân Bân ngoại trừ có tu vi Xuất Khiếu Cảnh trung kỳ ra còn là đại tỷ của bốn người, nhìn qua có vẻ hào hoa phong nhã nhưng từ khi nhìn thấy nàng ta đánh lão tứ Thiết Hùng, Dương Bách Xuyên đã biết người này là một nữ tử tính tình hào sảng.  

Có thể lãnh đạo bốn tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ cũng không đơn giản như chỉ cần tu vi, ba huynh đệ của nàng trong quan sát Dương Bách Xuyên cũng không phải loại tầm thường.  

Advertisement

Tuy lão nhị Bạch Tiểu Sinh nói không nhiều lắm nhưng Dương Bách Xuyên có thể cảm giác được từ trong tiếp xúc ngắn ngủi, Bạch Tiểu Sinh nhìn qua yếu đuối này chính là người khôn ngoan sắc sảo nhất trong bốn người.  

Lão tam Hoa Liễu Tường nhìn có vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh, thô lỗ tùy tiện nhưng thật ra lại là người thận trọng. Xét về chỉ số thông minh, lão tứ Thiết Hùng có thể là người không có đầu óc nhất trong bốn người nhưng đồng thời gã cũng thẳng thắn nhất, loại người này vô cùng xem trọng nghĩa khí. Dương Bách Xuyên nhìn ra được, lão Tứ Thiết Hùng rất tôn kính ba người còn lại, đối với với họ như huynh trưởng ruột thịt.  

Advertisement

Ba người Trịnh Bân Bân cũng chăm sóc lão Tứ mọi mặt.  

Về phần lão đại Trịnh Bân Bân ngược lại là người Dương Bách Xuyên nhìn không thấu nhất, một nữ tử có thể khiến cho ba đại hán tu vi không tầm thường tôn kính mình, đây không phải là chuyện có tu vi là có thể làm được. Hơn nữa nàng ta luôn cho Dương Bách Xuyên một loại ảo giác, đây là một nữ nhân co được giãn được, dường như sau lưng còn có một câu chuyện xưa.  

Giờ phút này, Trịnh Bân Bân nói ra một câu, trong giọng toát lên vẻ kiêu ngạo giống như bốn huynh muội các nàng không phải là khách phiêu lưu tầm thường, khinh thường khuất phục hay bị chi phối bởi tông môn, thậm chí còn cảm thấy tông môn không có tư cách đó.  

Khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy vô cùng kỳ quái.  

Nhìn Trịnh Bân Bân, hắn rất muốn hỏi một câu bốn người các ngươi có thân phận gì nhưng lời đến bên miệng lại có nuốt trở về bụng, có một số lời là không thể hỏi, người ta có thể nói thì sẽ tự nói cho hắn biết.  

Lúc này, lão Tứ Thiết Hùng bị Trịnh Bân Bân dạy dỗ im lặng suốt đường bỗng lạnh lùng hừ một tiếng: “Tông môn thế gia thì tính là cái rắm gì, lão đại chúng ta chính là...”  

“Lão tứ!”  

Lão nhị Bạch Tiểu Sinh lớn tiếng cắt ngang lời của lão tứ Thiết Hùng, giống như sợ gã nói ra cái gì đó.  

Hơn nữa Trịnh Bân Bân cũng hung hăng trừng mắt với lão tứ Thiết Hùng.  

Giờ phút này lão Tứ Thiết Hùng mới phản ứng lại... Suýt nữa gã lại nói sai, bị nhị ca Bạch Tiểu Sinh và lão đại Trịnh Bân Bân trừng thì rụt cổ, cười lúng túng, nhỏ giọng nói: “Khụ, ý của ta là lão đại bậc nữ nhi không hề thua kém đấng mày râu, là đại mỹ nhân số một thế gian, sao có thể vừa mắt mấy giải thưởng của đám tông phái keo kiệt kia được.”  

Dương Bách Xuyên không ngốc, sao có thể nhìn không ra lão tứ Thiết Hùng suýt đã làm lộ thân phận của Trịnh Bân Bân, lúc này trong lòng hắn càng thêm xác định Trịnh Bân Bân có xuất thân không đơn giản, bốn huynh muội này cũng không phải khách phiêu lưu tầm thường.  

Chẳng qua lúc này hắn làm như không nghe hiểu, nói lảng sang chuyện khác nói: “Đúng rồi Bạch huynh, lúc trước ngươi nhắc tới Vương quốc Phiêu Lưu được truyền thừa xuống, không biết ở địa phương nào?”  

Bạch Tiểu Sinh xòe quạt nói: “Vương quốc Phiêu Lưu tọa lạc ngay ở châu Tây Sơn, cách nơi này mười vạn dặm, khá gần biên giới. Nếu Dương đạo hữu có hứng thú thì đi cùng huynh muội chúng ta đến xem thử đi.   

Ở đâu có đoàn khách phiêu lưu lớn nhất của Sơn Hải Giới thì sẽ có một tòa thành tự do, muốn trở thành một khách phiêu lưu chân chính cần phải đến vương thành Phiêu Lưu, tiếp nhận một nhiệm vụ hạng nhất. Nếu có thể hoàn thành, điện Phiêu Lưu sẽ trao huân chương phiêu lưu, quan trọng nhất là sẽ đưa cho ngươi một tấm bản đồ, trên đó đều ghi lại những nơi nguy hiểm không ai biết ở Sơn Hải Giới. Đối với khách phiêu lưu mà nói, đó chính là những nơi hội tụ thiên tài địa bảo, như thế mới có thể được xem như một khách phiêu lưu thực thụ.  

Nếu không như Dương đạo hữu bây giờ thì tính là cái thá gì, cơ bản không được xem là khách phiêu lưu thật, vẫn là một gã tán tu mà thôi. À đúng rồi, nói nhiều như vậy, còn không biết Dương đạo hữu có tông môn truyền thừa hay không?”  

Dương Bách Xuyên sửng sốt: “Sao thế? Chẳng lẽ có tông môn truyền thừa thì không thể trở thành khách phiêu lưu?”  

“Vậy cũng không phải, thật ra phiêu lưu một loại tu chân rất thoải mái, chỉ cần là người có tinh thần phiêu lưu đều có khả năng trở thành một vị khách phiêu lưu. Tuy nhiên nếu muốn trở thành khác phiêu lưu chân chính thì phải đến Vương thành Phiêu Lưu tiếp nhận một nhiệm vụ, đạt được huân chương và bản đồ của điện Phiêu Lưu.”  

Kỳ thật huân chương không tính là cái gì, cái quan trọng nhất chính là bản đồ, phía trên ghi lại một ít hiểm địa, đến cả những tông môn cổ xưa của Sơn Hải Giới cũng không có đâu, trong thiên hạ cũng không có thế lực nào nắm giữ một tấm toàn diện như điện Phiêu Lưu cả.” Bạch Tiểu Sinh ngạo nghễ nói.  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì gật đầu: “Thật ra tại hạ ở Sơn Hải Giới xem như tán tu, không thuộc về bất cứ tông phái nào của Sơn Hải Giới.”  

Hắn nói là Sơn Hải Giới, không phải địa cầu, cho nên không tính là nói dối.  

“Như vậy, Dương đạo hữu có thể đi điện Phiêu Lưu trở thành khách phiêu lưu, đến lúc đó xem như cũng có một quần thể kết minh, không bị tông môn thế gia Sơn Hải Giới ức hiếp. Phải biết rằng tuy Vua phiêu lưu đã biến mất không thấy tăm hơi nhưng Vương thành Phiêu Lưu vẫn tồn tại như trước, khách phiêu lưu hiện giờ cũng năm bè bảy mảng nhưng ở điện Phiêu Lưu vẫn còn một ít tiền bối ủng hộ tinh thần do Vua phiêu lưu định ra, khách phiêu lưu trong thiên hạ đều là người một nhà, phải giúp đỡ lẫn nhau.  

Đương nhiên đến bây giờ chưa chắc có người tuân thủ quy định này trăm phần trăm, thế nhưng lúc bị tông môn thế gia ức hiếp, ít nhất ngươi sẽ không bị khách phiêu lưu thọc dao sau lưng, nếu may mắn còn được người tốt bụng ra tay giúp đỡ. 

Bình luận

Truyện đang đọc