SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trịnh Bân Bân trực tiếp trợn trắng mắt, dở khóc dở cười nói: “Tin cái quỷ nhà ngươi!”  

Rõ ràng là một pha nặng nề lúc này đã bị Dương Bách Xuyên làm ra mùi vị kịch hài rồi, đúng là khiến Trịnh Bân Bân rất cạn lời.  

“Đợi xem là rồng hay rắn, lát nữa sẽ biết.” Nói xong Dương Bách Xuyên xoa lên đầu Vượng Tử bàn giao vài câu.  

Sau đó Trịnh Bân Bân trợn to mắt, nhìn Vượng Tử tiến lên trước mấy bước, đối mặt với Huyết Lang biến dị cách hơn mười mét và chín Huyết Lang yêu ở xung quanh, cả người bộc phát ra ánh sáng vàng, rồi một tiếng rống xuyên tầng mây vang lên, sau lưng Vượng Tử lại mọc ra một đôi cánh, thân thể cũng đột nhiên to hơn một vòng.  

“Gào.”  

Một tiếng hú dài của Vượng Tử truyền ra rất xa, đến thẳng chân trời.  

Lúc này, điều Dương Bách Xuyên và Trịnh Bân Bân không biết là trên cồn cát cách khe núi Huyết Lang hơn trăm dặm, có ba con yêu thú trông to hơn con nghé, cả người đỏ rực như chó, vốn đang lười biếng nằm trong cát, sau khi nghe thấy một tiếng hút dài, sau khi phân biệt phương hướng, vèo vèo vèo biến thành ba tàn ảnh đỏ rực điên cuồng lao thẳng về phía khe núi Huyết Lang.  

Nếu như có người ở đây chắc chắn có thể nhận ra ba con yêu thú còn to hơn con nghé chính là Hỏa Vân Khuyển cho dù là tu sĩ hay là yêu thú gặp cũng đều phải nhượng bộ trong sa mạc.  

……  

Trong khe núi Huyết Lang lại xuất hiện một cảnh tượng khiến Trịnh Bân Bân mở rộng tầm mắt.  

Một linh khuyển bình thường trong mắt nàng ta vậy mà đang biến thân trong tiếng hú dài, sau khi ánh sáng vàng tản đi, sau lưng mọc cánh, lông tóc tỏa sáng, rống giận với Huyết Lang ở đó.  

Ngay sau đó kỳ tích đã xuất hiện, Huyết Lang bao vây xung quanh nàng ta và Dương Bách Xuyên, lúc này tất cả chín con đều khẽ phát run, cả chân trước cũng lập tức cong lại quỳ xuống trước mặt Vượng Tử toàn thân thay đổi lớn, nếu cảm nhận về khí tức thì con chó Dương Bách Xuyên triệu hồi ra này cùng lắm là cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ.  

Nhưng chính là một con chó không nổi trội trong mắt nàng ta như vậy lại khiến chín con Huyết Lang hung ác cả người khẽ phát run quỳ xuống đất sau khi biến lớn.  

Lúc này trong lòng Trịnh Bân Bân tin thật rồi, tin con chó này là Phong Vân Thần Khuyển trong miệng của Dương Bách Xuyên.  

Không có huyết mạch thần thú sao có thể khiến thân thể Huyết Lang hung ác phát run quỳ dưới đất?  

Lúc ánh mắt liếc qua con Huyết Lang biến dị kia, Trịnh Bân Bân lại hơi ngạc nhiên, trong lòng thầm nói: “Nói cho cùng vẫn là tồn tại biến dị.”  

Thấy chỉ có duy nhất Huyết Lang biến dị kia là không ngã quỳ.  

Mắt Dương Bách Xuyên híp lại, cầm kiếm Đồ Long trong tay, nhìn Huyết Lang biến dị kia, trong lòng chợt động xuất hiện hai giọt nước Sinh Mệnh trên ngón tay, một giọt tự mình nuốt xuống, giọt còn lại đưa cho Trịnh Bân Bân, nói: “Há miệng.”  

Trịnh Bân Bân vô thức há miệng.  

Dương Bách Xuyên búng tay tung một giọt nước Sinh Mệnh vào trong miệng của Trịnh Bân Bân, sau đó lại lấy đan Chân Khí ra tự mình nuốt xuống đan Chân Khí, ba viên còn lại đều ném cho Trịnh Bân Bân. Đan Chân Khí trong tay hắn đều chưa từng dùng, mà đan dược của mấy người Trịnh Bân Bân lại đã dùng hết từ lâu trong trận chém giết lúc trước.  

“Ăn đan dược này vào, mau chóng điều trị thân thể, đợi lát súc sinh biến dị kia giao cho ta, ngươi đi làm thịt chín súc sinh khác, trả thù cho nhóm Bạch huynh.” Dương Bách Xuyên  nói.  

Trong miệng Trịnh Bân Bân nuốt xuống một thứ giống như một giọt nước, sau đó trong cơ thể lập tức bộc phát ra sức sống vô cùng mạnh mẽ, vết thương trên người nàng ta đang nhanh chóng khôi phục, lại nhận lấy đan dược Dương Bách Xuyên ném qua. Nàng ta nghe lời hắn, cũng không hỏi nhiều trực tiếp dùng đan dược bổ sung chân khí.  

Trong lòng nàng ta chấn động vì sự mạnh mẽ của một giọt nước của Dương Bách Xuyên, cảm nhận vết thương trong  người nhanh chóng khôi phục, lòng tràn đầy nghi ngờ, làm thế nào cũng không ngờ tới trên người Dương Bách Xuyên sẽ có chí bảo như vậy.  

Trịnh Bân Bân càng ngày càng kinh ngạc về sự thần bí của Dương Bách Xuyên, bỗng dưng triệu hồi ra nửa thần thú lúc trước. Giọt nước chứa đựng sức sống vô cùng mạnh mẽ cộng thêm thuật luyện đan của hắn, nàng ta thật sự cảm thấy Dương  Bách Xuyên càng ngày càng thần bí.  

Mặc dù trong bụng đầy nghi vấn, nhưng nàng ta cũng là người thông minh, là tu chân giả có ai mà không có bí mật trên người?  

Nếu đã coi Dương Bách Xuyên là bạn, thì sẽ không có nghi ngờ đối với hắn, dù sao Dương Bách Xuyên đang giúp nàng ta, không hại nàng ta.  

Huống hồ lúc này không phải lúc nghĩ nhiều, hắn nói đúng, mau chóng khôi phục, sau đó chém giết chín súc sinh kia mới có thể loại bỏ nguy cơ, có thể trả thù cho ba huynh đệ đã chết.  

Mà ánh mắt Dương Bách Xuyên lại nhìn chằm chằm Huyết Lang biến dị, trong mắt hắn sau khi Vượng Tử biến thân, quả nhiên đã có hiệu quả, chứng minh điều hắn nghĩ trong lòng là đúng.  

Ván cược này đúng rồi.  

Chỉ là không ngờ tới Vương Tử phóng thích ra uy áp cấp bậc huyết mạch có tác dụng rõ ràng với chín con Huyết Lang bình thường, nhưng hình như hiệu quả không lớn với Huyết Lang biến dị.  

Mặc dù không lớn, nhưng vẫn có hiệu quả.  

Trong tiếng rống với Huyết Lang biến dị của Vượng Tử, Dương Bách Xuyên phát hiện mặc dù Huyết Lang biến dị không quỳ xuống dưới uy áp huyết mạch của Vượng Tử, nhưng trong mắt cuối cùng đã xuất hiện vẻ sốt ruột bất an.  

Có điểm này đối với Dương Bách Xuyên đã là đủ rồi, chỉ cần Vượng Tử ở đây có thể hù dọa có thể uy hiếp Huyết Lang biến dị là đủ cho hắn xử lý súc sinh biến dị này.  

Mấy phút sau, ngay lúc Dương Bách Xuyên và Trịnh Bân Bân đưa mắt nhìn nhau chuẩn bị ra tay, không ngờ Huyết Lang biến dị cũng há to miệng máu rống lên.  

“Gào.”  

Sau một tiếng này, giống như ra lệnh cho chín con Huyết Lang xung quanh.   

Bình luận

Truyện đang đọc