SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không lâu sau ông nội ốm liệt giường, cuối cùng tạ thế.  

Lại thêm ba của Dương Bách Xuyên cũng là quân nhân. Mặc dù ba anh đã mất tích hơn mười năm, nhưng anh vẫn rất có thiện cảm với quân nhân, hay nói chính xác hơn là có cảm giác thân thiết tự nhiên.  

Anh muốn giữ Lý Đại Nghị ở lại, dù sao ít hôm nữa anh sẽ đón bà nội và em gái tới đây, đến lúc đó sẽ cần một người giúp lái xe đưa đón em gái đến trường.  

Sau khi Dương Bách Xuyên đọc hết một chồng hồ sơ dày, lúc này đến lượt Bộ Thanh Mai đi vào.  

Bắt đầu phỏng vấn, Hách Mỹ Lệ đặt ra mấy câu hỏi, Bộ Thanh Mai ngây ngô không trả lời được câu nào.  

Hách Mỹ Lệ nói: "Xin lỗi, điều kiện của bạn tạm thời không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, mời bạn trở về chờ tin. Nếu có vị trí thích hợp chúng tôi sẽ thông báo cho bạn."  

Advertisement

Đây là lời từ chối. Không biết Bộ Thanh Mai ứng tuyển vị trí nào mà bị Hách Mỹ Lệ từ chối.  

Tức thì Dương Bách Xuyên trông thấy mắt của cô nàng giấy trắng đỏ hoe.  

Thật ra đây là công ty thứ bảy mà Bộ Thanh Mai tìm đến sau khi tốt nghiệp, sáu lần phỏng vấn thất bại đa phần là vì bằng cấp của cô, cũng có một nửa nguyên nhân là do cô không có kinh nghiệm làm việc. Bị từ chối mấy lần là đả kích cực lớn đối với cô.  

Lần này Bộ Thanh Mai đến Công ty Vân Kỳ là vì nghe Trương Thiến nói đây là một công ty mới thành lập, các vị trí đều đang thiếu người, cho nên cô mới tới đây.  

Cô chỉ muốn ứng tuyển làm nhân viên văn phòng mà thôi, không ngờ hiện thực lại tàn khốc đến thế.  

Mấy lần trước thất bại cô đều tự cổ vũ cho mình: không sao, lần tới nhất định sẽ thành công.  

Nhưng hết lần này đến lần khác cô đều nghe thấy những lời tương tự nhau.  

Bây giờ cô có phần sợ hãi khi nghe thấy hai chữ "xin lỗi".  

Đây là lần thứ bảy phỏng vấn thất bại.  

Rốt cuộc Bộ Thanh Mai không kìm nén được nữa, hai mắt đỏ hoe. Sau khi nghe thấy lời từ chối của Hách Mỹ Lệ, cô khom người cảm ơn rồi xoay người đi ngay. Cô sợ mình không nhịn được bật khóc sẽ rất mất mặt.  

Mà Hách Mỹ Lệ là người có thâm niên, dường như cô ta đã quen với biểu hiện của các cô gái trẻ như Bộ Thanh Mai, nét mặt không hề dao động.  

Lưu Tích Kỳ ở bên cạnh cũng vậy, anh ta tôn trọng quyết định của giám đốc nhân sự Hách Mỹ Lệ. Dù sao người ta cũng là người chuyên nghiệp, mà quả thực điều kiện của Bộ Thanh Mai không đạt yêu cầu của công ty.  

Thấy Bộ Thanh Mai với đôi mắt đỏ hoe xoay người định đi, Dương Bách Xuyên ngồi trong góc không kìm được đứng dậy, đi đến nói với đối phương: "Bộ Thanh Mai khoan đã!"  

Bộ Thanh Mai đang định rời đi thì nghe thấy câu nói của Dương Bách Xuyên. Cô quay lại mới trông thấy anh, đỏ mắt hỏi: "Anh Xuyên trúng tuyển rồi ạ?"  

Bộ Thanh Mai ngây thơ vốn không nghĩ tới vấn đề Dương Bách Xuyên có thể ngồi trong văn phòng lâu như vậy nói lên điều gì, chỉ ngây ngốc hỏi một câu.  

Bộ Thanh Mai gọi "anh Xuyên" làm Hách Mỹ Lệ giật mình. Ái chà, đây là người quen của Chủ tịch đẹp trai, gọi là anh Xuyên xem ra quan hệ không tầm thường. Không được, mình phải bù đắp, không thể đắc tội vị Chủ tịch trẻ trung giàu có này được! Hách Mỹ Lệ biết được một số tin tức từ chỗ Lưu Tích Kỳ.  

Cô ta từng nghe Lưu Tích Kỳ loáng thoáng nhắc đến đan Trú Nhan đang thịnh hành trong giới thượng lưu Cố Đô là do vị Chủ tịch trẻ

Bình luận

Truyện đang đọc