SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Hình như ta cũng cảm thấy bất thường..." Ngô Mặc Thu đột nhiên lên tiếng.  

"Hai người mau mặc xong quần áo cho Hạ sư tỷ đi!" Dương Bách Xuyên liếc nhìn ba người, cứ cảm thấy làn da như ngọc và vóc dáng nóng bỏng của Hạ Thiền khiến toàn thân hắn bốc lửa.  

"Hạ tỷ tỷ bị phong ấn toàn thân rồi. Trước tiên chúng ta giải phong ấn cho tỷ ấy rồi tính tiếp. Cơ thể không nhúc nhích được." Diệp Vô Tâm nói.  

Nghe vậy tên họ Dương nào đó ép mình quay đi, tiếp tục tìm kiếm vị trí của  m Dương Xà. Điều kỳ lạ là hắn dùng linh thức cũng không tìm thấy đối phương.  

Diệp Vô Tâm và Ngô Mặc Thu bắt đầu dùng công lực trên người Hạ Thiền, giải trừ phong ấn cho nàng.  

Khoảng hai ba phút sau, Dương Bách Xuyên cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, khiến hắn muốn cởi đồ luôn. Hơn nữa tiếng th ở dốc của Hạ Thiền văng vẳng bên tai càng làm cho hắn mơ màng.  

Ngay sau đó, trong đại sảnh trống trải đột nhiên vang lên tiếng cười khanh khách: "Ta thấy đến lúc rồi. Khí tức lưỡng giới của chúng ta không màu không mùi, ngay cả lão quái vật Hợp Thể trong truyền thuyết cũng trúng chiêu chứ đừng nói chi đến cảnh giới Phân Thần, càng khỏi nói tới bọn họ. Giờ đã đến lúc chúng ta ra ngoài hưởng thụ rồi. Thằng nhãi kia thuộc về ngươi, ba cô gái thuộc về ta, ha ha..." Tiếng cười ồm ồm vang lên.  

Nghe thấy giọng nói này, Dương Bách Xuyên giật mình quay phắt lại, nhưng cả người choáng váng suýt thì ngã quỵ.  

Lúc xoay người, hắn nhìn thấy ở một góc của tảng đá to bằng phẳng có một con rắn nhỏ màu đỏ chỉ dài nửa thước, hòa lẫn với tảng đá, chính là con rắn hai đầu hoặc gọi là  m Dương Xà.  

Bây giờ hắn mới hiểu ra vì sao mình không tìm thấy. Thì ra  m Dương Xà biến thành màu đỏ, thu nhỏ cơ thể bò lên tảng đá to.  

Lúc nãy linh thức của hắn tìm khắp không gian nhưng không tìm trên tảng đá lớn, bởi vì Hạ Thiền đang tr@n truồng, hắn ngại không dám nhìn.  

Tiếng nói chuyện ồm ồm vừa rồi chẳng phải là giọng nói lúc thì ồm ồm, lúc thì the thé của ả  m Dương Xà kia sao?  

Hiện giờ Dương Bách Xuyên vô cùng nhức đầu. Hắn biết mình đã trúng độc của  m Dương Xà. Điều quan trọng là hình như loại độc này làm cho cơ thể hắn nóng lên, ý thức bắt đầu mơ hồ. Không biết Diệp Vô Tâm và Ngô Mặc Thu trên tảng đá lớn đã cởi đồ ra từ bao giờ...

Hình ảnh quá cay mắt... À không phải, là quá đẹp đến mức khiến người nào đó họ Dương phải kinh hồn bạt vía.  

Chủ yếu là hắn biết, lúc này mấy người bọn họ đều bị lừa, bị con  m Dương Xà chết tiệt đó lừa một vố.  

Trong nháy mắt, con rắn nhỏ hóa thành dáng vẻ mà Dương Bách Xuyên từng gặp, thay đổi luân phiên giữa đực và cái để nói chuyện.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nghe được thì lập tức nôn mửa, chó má đúng là ăn thông cả âm lẫn dương mà, vừa nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn rồi.  

Đúng lúc này  m Dương Xà vặn vẹo thân mình nhảy xuống khỏi tảng đá, thè lưỡi li3m láp, cặp mắt màu xanh biếc phát ra ánh sáng, cười khúc khích nói: "Bé ngoan, tỷ tỷ đây sẽ yêu thương ngươi nè."  

Lông tóc khắp người Dương Bách Xuyên dựng đứng hết cả lên.  

Lúc này toàn thân hắn mềm nhũn, quan trọng hơn là ý thức đang dần mơ hồ, lúc nhìn về phía  m Dương Xà thì cũng từ một biến thành hai cái bóng.  

Hắn thật sự rất muốn vung một chưởng đập nát tên bi3n thái này.  

Nhưng... Tình hình không được tốt cho lắm, lúc hắn vận chuyển thúc giục chân khí, hoàn toàn không phát hiện ra chút độc nào trong cơ thể.  

"Khì khì, tiểu ca ca đừng tốn công vô ích nữa, bổn tọa là giao xà lưỡng tính, bản tính dâm đãng, thứ lợi hại nhất của tỷ tỷ ta không phải là xà độc, mà là thiên phú đặc biệt của cơ thể lưỡng tính này có thể tiết ra được độc khí giao hợp vô hình vô vị, thâm nhập nguyên thần.  

Sẽ khiến tiểu ca ca ngươi cảm thấy sung sướng từ tận nguyên thần sâu thẳm, đến đây đi, để tiểu tỷ tỷ thương ngươi nào, đợi lát nữa sẽ qua chăm sóc cho ba đại mỹ nữ sau, rầm… rầm… rầm…"  

Khi đang nói chuyện,  m Dương Xà vung tay lên, Dương Bách Xuyên đã bị ném lên một tảng đá bằng phẳng cực lớn, rồi sau đó  m Dương Xà nhẹ nhàng đặt bàn tay trắng nõn thon dài của mình lên mặt Dương Bách Xuyên, gương mặt yêu dị của ả cũng nhếch miệng lên rồi rướn lại gần.  

Giờ khắc này Dương Bách Xuyên chỉ hận mình không thể chết luôn cho rồi. Nghĩ đến việc hắn bị một con quái vật âm không ra âm dương không ra dương xâm phạm, hắn lập tức cảm thấy buồn nôn.  

Nhưng dâm độc của  m Dương Xà lại vô cùng lợi hại, khiến toàn thân nhũn ra muốn cử động nhưng lại không thể làm gì được.  

"A lão già chết tiệt kia, người mà không chịu ra tay nữa là con sẽ hận người một vạn năm."  

Bình luận

Truyện đang đọc