SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên kêu rên xong liền niệm trong đầu, đưa ba con linh thú ra khỏi không gian bình Càn Khôn.  

Sau đó, anh mở mắt ra nói với Ngô Mặc Thu: "Thu Nhi ra ngoài canh giữ, đừng để người khác vào."  

"Vâng thưa tiên sinh." Ngô Mặc Thu nhìn ba con linh thú, lại thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên tối sầm, biết ngay là ba con linh thú đã gây họa.  

Ba con linh thú vừa ra ngoài lập tức kêu om sòm.  

"Kéc kéc!"  

"Gâu gâu!"  

Chúng nó bị Dương Bách Xuyên nhốt trong không gian bình Càn Khôn mấy ngày, bức bối lắm rồi. Bây giờ nhìn thấy anh, chúng lập tức kêu gào.  

"Câm miệng!"  

Dương Bách Xuyên đanh mặt quát ba con linh thú.  

Bên tai lập tức yên tĩnh.  

Dường như chúng biết mình đã mắc lỗi. Con chồn đảo mắt láo liên, lén lút nhìn Dương Bách Xuyên.  

Hầu Đậu Đậu cũng cảm thấy bầu không khí khác thường, âm thầm chạy ra đằng sau.  

Hiện giờ Vượng Tử là đàn em của con chồn và Hầu Đậu Đậu, trí thông minh không cao bằng hai đứa kia, có thể xem là trung thực. Sau khi bị Dương Bách Xuyên quát, nó gục đầu xuống.  

Cá Rồng trong hồ nước ở không gian bình Càn Khôn lớn đến bây giờ chẳng dễ dàng gì, hơn nữa đó còn là nơi gửi gắm niềm thương nhớ của Dương Bách Xuyên dành cho người cá Hạ Lộ. Ai dè anh sơ suất để cho ba con linh thú gây họa.  

Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói với con chồn và Hầu Đậu Đậu: "Hai đứa mày ngày càng to gan nhỉ? Không có sự cho phép của tao, ai cho chúng mày ăn vụng cá Rồng..."  

Dương Bách Xuyên bắt đầu khiển trách con chồn và Hầu Đậu Đậu như răn dạy trẻ con, nhưng không trách Vượng Tử.  

Bởi vì anh biết kẻ nghịch ngợm quậy phá là con chồn và Hầu Đậu Đậu, Vượng Tử là thành viên đến sau, giờ vẫn còn là đàn em của hai đứa nó.  

Trong ba con linh thú, con chồn là đại ca, đối tượng trọng điểm cần khiển trách chính là nó.  

Hiện tại con chồn và Hầu Đậu Đậu đã có trí thông minh của đứa trẻ mười tuổi, hoàn toàn nghe hiểu lời nói của Dương Bách Xuyên, có điều không biết nói tiếng người mà thôi.  

Chúng như đứa trẻ mắc lỗi, bị tên họ Dương nào đó mắng đến độ đầu gục xuống.  

Dương Bách Xuyên chỉ diễn đạt một ý: sau này không có sự cho phép của anh thì không được động vào bất kỳ thứ gì trong không gian bình Càn Khôn, nhất là cá Rồng.  

"Nghe thấy chưa?" Anh nhìn Hầu Đậu Đậu và con chồn cúi thấp đầu, trầm giọng hỏi.  

"Kéc kéc!" Con chồn kêu kéc kéc, gật đầu lia lịa.  

"Kéc kéc!" Hầu Đậu Đậu cũng học theo.  

Sau đó, con chồn và Hầu Đậu Đậu nhìn Vượng Tử bên cạnh rồi lại nhìn Dương Bách Xuyên, tựa như muốn nói sao anh lại mắng chúng tôi mà không mắng Vượng Tử.  

"Kéc Kéc!"  

Con chồn to gan kêu lên trách móc Dương Bách Xuyên, ý nói chủ nhân bất công.

Bình luận

Truyện đang đọc