SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nghĩ đến đây, Chu điên không nhịn được nói: “Dương thiếu có biết Nghiêm gia ở phía Đông của ổ thổ phỉ không?”  

Dương Bách Xuyên vốn không biết và cũng không có để ý lắm, trước khi Thảo Thượng Phi chết có nói rằng mình là người Nghiêm gia, hiện tại nghe ý trong lời của Chu điên thì hình như Nghiêm gia này không phải một thế lực nhỏ.  

Hắn nheo mắt lại thuận miệng nói: “Nói nghe xem?”  

Advertisement

“Thế lực của Nghiêm gia trong ổ thổ phỉ không hề thua kém gia tộc của Dương thiếu chút nào…” Chu điên cẩn thận nói một câu đồng thời cũng quan sát sắc mặt của Dương Bách Xuyên. Từ đầu đến giờ, hình như Dương Bách Xuyên chưa từng thừa nhận mình là người Dương gia, điều này khiến Chu điên cảm thấy hơi khó hiểu. Theo lẽ thường, mấy gia tộc thổ phỉ có thế lực siêu cấp trong địa phận ổ thổ phỉ, Dương Bách Xuyên không thể nào không biết được.  

Nhưng nhìn bộ dạng của Dương Bách Xuyên thì hình như hắn không biết thật, điều này làm cho Chu điên chỉ có thể nghĩ theo hướng là Dương Bách Xuyên không muốn chọc phiền phức, muốn phủi sạch bản thân đẩy hết mọi chuyện lên người Chu điên gã. Trong lòng Chu điên thầm chửi hắn vô liêm sỉ nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.  

Nếu chọc giận Chu điên gã, cùng lắm thì gã đến Nghiêm gia khô máu luôn, tất cả mọi người cùng chết.  

Mà hiện tại gã kể cho Dương Bách Xuyên nghe về Nghiêm gia, chính là muốn nói cho Dương Bách Xuyên biết, Chu điên ta không phải dế nhũi, vẫn biết mấy gia tộc thổ phỉ có thế lực siêu cấp trong địa phận ổ thổ phỉ, Chu điên ta có thể cõng trách nhiệm thay ngươi, nhưng đến lúc đó Nghiêm gia mà tới gây sự thì ngươi phải đứng ra giúp ta mới được.  

Dương Bách Xuyên nghe mấy lời này của Chu điên, trong lòng thầm nghĩ cái tên này thực sự đã coi mình thành người của Dương gia rồi. Xem ra cái gọi là mười đại thế lực siêu cấp trong địa phận ổ thổ phỉ, quả thật không thể khinh thường, nếu không cái tên Chu điên này sẽ không cẩn thận như vậy.   

Đối với phỏng đoán của Chu điên, Dương Bách Xuyên không thừa nhận mà cũng chẳng lên tiếng giải thích, dù sao là Chu điên ngươi tự cho là vậy trước, tới tận giờ ta đây chưa từng thừa nhận nha.  

Nhưng hắn cũng muốn nghe xem Nghiêm gia rồi thì Dương gia là như thế nào…  

Chỉ nghe Chu điên nói: “Nghiêm gia chiếm cứ khu vực phía Đông của ổ thổ phỉ, chính là một trong ba gia tộc đứng đầu thuộc mười thế lực lớn ấy, còn mạnh hơn cả Dương gia của Dương thiếu nữa cơ. Nghe đồn Nghiêm gia có một vị lão tổ tông thần bí khó lường, ngay cả mười vị túc lão của điện Mạo Hiểm cũng không dám dễ dàng trêu chọc…”  

Chu điên lưu loát nói một lèo, chủ yếu là muốn nói cho Dương Bách Xuyên rằng: ta biết Dương gia và Nghiêm gia các ngươi đấy nhé, hiện tại chúng ta đang trên cùng một chiếc thuyền, nếu Thảo Thượng Phi là người Nghiêm gia thật, đến lúc đó Nghiêm gia tới gây sự, Dương Bách Xuyên ngươi cũng không thể mặc kệ Chu điên ta được.  

Mà Dương Bách Xuyên nghe xong lại rất muốn cười, cái tên Chu điên này gian trá thật sự, đồng thời hắn cũng hiểu rằng Chu điên muốn được che chở, gã đã coi mình thành người của cái nơi gọi là Dương gia ấy, dù sao từ đầu tới cuối đều là Chu điên tự cho là vậy, hắn chưa từng khẳng định nha.  

Về phần Nghiêm gia có một vị cao thủ thần bí cường đại trong lời của Chu điên, Dương Bách Xuyên khá là lưu tâm, nhưng hắn cũng không lo lắng. Hiện tại địa bàn của hắn đang nằm ở phía Nam của vương thành Mạo Hiểm, trên danh nghĩa vẫn là địa bàn của ba đại yêu, hắn tin rằng dù Nghiêm gia có tra ra được là mình đã giết Thảo Thượng Phi, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, huống chi Thảo Thượng Phi có phải người của Nghiêm gia hay không thì còn chưa chắc chắn.   

Mà đối với ý đồ của Chu điên, đương nhiên là Dương Bách Xuyên biết rõ. Để cái tên này cảm thấy yên tâm, Dương Bách Xuyên trở tay ném cho gã một tấm phù truyền tin, nói: “Có chuyện gì thì có thể truyền tin cho ta, nể tình huynh muội các ngươi đã cứu hai đồ đệ của ta, nếu Nghiêm gia thực sự đến gây chuyện, ta sẽ không mặc kệ ngươi.”  

Chu điên nói nửa ngày trời chính là vì mấy lời này của Dương Bách Xuyên, nhưng hai chữ đồ đệ lại khiến gã không thể hiểu nổi. Lưu mắt to đứng bên cạnh gã nhỏ giọng giải thích, bấy giờ Chu điên mới biết thì ra quân sư Độc Cô Hối và Vũ Kiếm là đồ đệ của Dương Bách Xuyên.  

Giờ thì Chu điên càng thấy yên tâm hơn, sau khi cảm ơn rối rít, hai mắt gã đằng đằng sát khí nhìn hai ba trăm tên thổ phỉ tù binh ở trên quảng trường, nói: “Dương thiếu, ngài xem có nên giết hết đám thổ phỉ Lưu Sa Cốc đó không? Nếu giữ đám người này này, lỡ như Thảo Thượng Phi là người Nghiêm gia thật, vậy khác nào đang tự gây hoạ cho mình?”  

Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn Chu điên một cái, thầm than kẻ đúng là một tên thổ phỉ, vừa tàn nhẫn lại vừa độc ác, nói giết mấy trăm người mà đôi mắt cũng không thèm chớp cái nào.  

Nhưng hắn cũng không định quản chuyện của thổ phỉ, mục đích ra ngoài lần này đã đạt được rồi, cũng đã tìm về được hai đồ đệ, hiện tại hắn chỉ muốn quay về vùng cấm phía Nam càng sớm càng tốt.

“Việc này là chuyện của ngươi, không cần hỏi ta, cáo từ.” Hắn có chút chán ghét  

Chu Điên, cho nên xoay người rời đi.  

Thế nhưng những tên thổ phỉ bị bắt làm tù binh ở quảng trường Lưu Sa Cốc, nghe thấy Chu Điên muốn giết hết tất cả bọn họ, cả đám đều bắt đầu hoảng sợ hét toáng lên.  

Nhưng bọn họ la hét cũng vô dụng, bây giờ chúng là thịt cá trên tay Chu Điên, căn bản không thể phản kháng được.  

Dương Bách Xuyên có chút buồn bực đi ra ngoài, lúc sắp đi tới rìa quảng trường, liền nghe đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết: "Dương Bách Xuyên ca ca, Dương huynh cứu ta với ~"  

Nghe thấy tiếng gọi có chút già nua nhưng lại vô cùng quen thuộc, còn gọi tên của mình, Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn về phía mấy tên thổ phỉ bị bắt làm tù binh, thoáng nhìn thấy một lão giả, trong đầu hiện lên một cái tên, hắn buột miệng nói: "Mạnh... Mạnh lão đầu?"  

Quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một vị lão giả tuổi tác không lớn lắm.  

Trong đầu hiện lên hình ảnh cuộc đại náo ở thành Yêu Quang năm đó trong tâm trí.

Bình luận

Truyện đang đọc