SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Xung quanh hắn đều rất hoang vắng, không biết mình đang ở đâu, hắn bèn dứt khoát lựa chọn một phương hướng để đi. Vừa nhấc chân một cái, hắn khởi động Chỉ Xích Thiên Nhai Công và bắt đầu hành tẩu khắp nơi.  

Sau khi chạy như điên trong suốt một giờ, Dương Bách Xuyên chợt thấy sự xuất hiện của một tòa thành trì. Từ xa có thể thấy đó là một tòa thành trì vô cùng hùng vĩ.  

Như thể một con sư tử đang yên lặng nằm trên mặt đất vậy.  

Khi nhìn thấy tòa thành cổ xưa này, lòng Dương Bách Xuyên không hề vui mà thậm chí còn chùng hẳn xuống.  

Chỉ có thành phố điện ảnh ở địa cầu mới có thành trì cổ xưa như vậy thôi, nhưng nơi đó cũng không có tòa thành nào lớn như vậy, cũng không thể nằm ở nơi như thế này.  

Đường dưới chân hắn không phải đường xi măng mà lại là đường làm bằng những phiến đá xanh lớn…  

Tất cả dấu hiệu đều cho thấy rằng đây không phải là địa cầu.  

“Mẹ nó, mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu!”  

Dương Bách Xuyên kêu rên một tiếng trong lòng.  

Không chuẩn bị và hiện thực là hai việc hoàn toàn khác nhau, đã đến đây rồi thì bây giờ hắn cũng chỉ có thể tới đâu hay tới đó.  

Nếu đây đúng là Sơn Hải Giới thì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận số phận, trước hết là bình tĩnh lại và hỏi thăm tình huống cho tốt. Sau đó tìm kiếm chồn nhỏ và bọn Mai Thi Dĩnh, sau đó hắn muốn quay về địa cầu, hắn còn có rất nhiều việc chưa làm.  

Không thể xuất hiện ở Sơn Hải Giới được.  

Hắn muốn tới Sơn Hải Giới, nhưng không phải bây giờ.  

Ít nhất còn phải thu xếp chuyện trong nhà cho tốt đã, hắn vẫn chưa kết hôn để hoàn thành tâm nguyện của bà, vẫn chưa dẫn bà và em gái đi sa mạc Tây Vực để tế cha mẹ, em gái vẫn còn phải vào đại học, ba đồ đệ…  

Có rất nhiều rất nhiều chuyện vướng bận hắn chưa hoàn thành xong.  

Mang theo một chút hoảng loạn, Dương Bách Xuyên bước chậm lại và đi từng bước một đến thành trì trước mắt.  

Khi càng ngày càng đến gần thành trì, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng thấy rõ đó là một tòa thành cao vô cùng, có sông đào bảo vệ thành và có cả tường thành nữa. Tường thành kéo rất dài, mãi mà không nhìn thấy điểm cuối, thể hiện rằng tòa thành này rất lớn.  

Hắn cũng trông thấy lính gác mặc khôi giáp ở cổng thành.  

Thỉnh thoảng lại có vài người ra vào cổng thành, nhưng hình như tất cả đều phải trả lời câu hỏi binh lính đặt ra mới có thể cho đi.  

Khi đi vào phạm vi mười mét, lòng Dương Bách Xuyên chùng hẳn xuống. Hắn phát hiện ra binh lính gác cửa thành đều là người tu chân, hơn nữa tu vi của binh lính đều là Trúc Cơ kỳ.  

Phía trên cổng thành có viết ba chữ phồn thể lớn: “Thành Chiêu Dao”.  

Dương Bách Xuyên thu bớt hơi thở tu vi của mình vào, nhìn qua thì như là một người có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Sau đó, hắn bất chấp đi về phía cổng thành.  

“Đứng lại!”  

Một tiếng hét lớn vang lên, binh lính gác cổng thành đều vây qu hắn Dương Bách Xuyên trong nháy mắt.  

Dương Bách Xuyên nhíu mày, hắn không nghĩ ra tại sao những binh lính đó lại bao vây mình.  

“Ngươi! Là ai? Ngọc điệp* đâu?” Một người trung niên hỏi Dương Bách Xuyên.  

*Một dạng ngọc để chứng minh thân phận thời cổ.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên, người này có tu vi Trúc Cơ tầng chín.  

Lòng hắn đắng chát, một người hiện đại như hắn mẹ nó nào có ngọc điệp cơ chứ. Chứng minh thân phận thì có, nhưng mấu chốt là nơi này của các người có biết đến nó không?  

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn nhìn vị tướng quân trung niên kia và đáp: “Vị tướng quân này, ta đến từ nơi khác, trên người không có ngọc điệp, tại hạ là Dương Bách Xuyên, là người Hoa Hạ.” Não nảy số, Dương Bách Xuyên bịa đặt cho mình một thân phận.  

“Người Hoa Hạ? Toàn bộ địa hạt Đại Sơn không có châu nào tên Hoa Họa cả, hay ngươi đến từ Hải Ngoại?” Tướng quân đó hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc