SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Con đừng hỏi nữa, vi sư chỉ suy đoán thôi, chờ sau này con đi các nơi trên trái đất nhìn ngắm nhiều hơn mới có thể xác định có phải hay không, hỏi nhiều không có lợi cho con. Bây giờ con vẫn nên đối phó với Đinh Thiền thì hơn, cứ mạnh dạn đánh cậu ta. Vi sư nhìn ra cậu ta chỉ dung hợp một ít máu thôi, không phải dung hợp tinh hạch dị thú.  

Nghĩ cũng phải, tinh hạch của dị thú viễn cổ đâu phải thứ một con kiến hôi có thể tiếp nhận." Có vẻ như Vân Thiên Tà đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, lẩm bẩm rì rầm, Đinh Thiền biến thành con kiến hôi trong lời nói của ông.  

Trong lúc thầy trò Dương Bách Xuyên trao đổi, Đinh Thiền phía đối diện gầm lên một tiếng.  

"Gừ!"  

Sau đó, trên mặt Đinh Thiền hiện đầy hoa văn. Trong tiếng gào thét, hắn ta bước một phát xa hơn mười mét, nháy mắt đã xuất hiện ở vị trí cách Dương Bách Xuyên ba mét.  

Tốc độ của Đinh Thiền nhanh như ma quỷ, làm cho Dương Bách Xuyên sợ hết hồn, lập tức tung ra một chưởng không cần suy nghĩ.  

Ầm!  

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi trào, anh lùi về sau mấy bước mới dừng lại, ngẩng đầu thì thấy Đinh Thiền đã xông đến.  

Dương Bách Xuyên kinh hãi. Sức mạnh của Đinh Thiền cũng đã tăng vọt, vậy mà lại đỡ được một kích của anh, còn có thể đánh trả, tựa như một chưởng vừa rồi chỉ là gãi ngứa cho hắn ta.  

Dương Bách Xuyên nhìn khôi giáp trên người Đinh Thiền, cảm nhận được khí huyết sôi trào trong cơ thể. Anh biết tên này lợi dụng khôi giáp và luồng sức mạnh khác trong cơ thể mới có thể làm được như vậy.  

Đó hẳn là sức mạnh dị thú, chẳng qua bây giờ vẫn chưa biết Đinh Thiền dung hợp sức mạnh huyết thống của dị thú nào.

Trên người Đinh Thiền như bốc cháy, khí thế mạnh mẽ.  

Dương Bách Xuyên biết đó là kết quả của sức mạnh cường đại tỏa ra quanh người.  

Lúc này Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể đối phó, vả lại tu vi của anh vừa thăng cấp, không phải là làm màu.  

Nhục thể, chân khí và tinh thần lực, cả ba yếu tố đều thăng cấp.  

Mặc dù Đinh Thiền đã kích hoạt huyết mạch dị thú gì đó, nhưng Dương Bách Xuyên không sợ, cùng lắm cũng chỉ kinh ngạc thôi.  

Suy cho cùng thì người tu chân và võ cổ giả vẫn có sự chênh lệch.  

Sự chênh lệch này thể hiện ở phương diện vận dụng linh khí trời đất, Dương Bách Xuyên bỏ xa Đinh Thiền.  

Chân khí vận chuyển trong cơ thể, sức mạnh hội tụ trên hai bàn tay. Đối diện với công kích của Đinh Thiền, Dương Bách Xuyên bước ra một bước, mạnh mẽ xuất kích.  

Anh không tin chân khí và sức mạnh nhục thể đã tăng liền ba cảnh giới nhỏ mà không đỡ nổi huyết mạch dị thú gì đó của Đinh Thiền.  

Vả lại Đinh Thiền có lợi hại đến mấy cũng chỉ là một võ cổ giả, sư phụ nói hắn ta không dung hợp tinh hạch dị thú, vậy thì không cần sợ.  

Dị thú thời hồng hoang đâu phải cải thảo, có bao nhiêu con chứ?  

Sư phụ nói dị thú tuyệt chủng từ lâu rồi.  

Huyết mạch dị thú mà Đinh Thiền lấy được chắc chỉ là ít da lông vớ vẩn thôi!  

Hai người liều mạng lấy quyền chọi quyền.  

Bộp!  

Sau đó cả hai đều lùi về sau.  

Dương Bách Xuyên lùi lại ba mét, hai chân vạch ra một vết sâu trên mặt đất mới dừng lại, toàn thân và hai nắm đấm đã tê rần. Anh thầm nói trong lòng: "Không ngờ sau khi thú hóa, sức mạnh nhục thể của đối phương lại mạnh như vậy."  

Mà Đinh Thiền còn kinh ngạc hơn Dương Bách Xuyên. Hắn đã đã dốc toàn bộ sức mạnh vào một kích này, nhưng lại lùi xa hơn Dương Bách Xuyên, lùi khoảng sáu mét mới dừng lại, toàn thân cũng đau nhức vô cùng.  

Từ điểm này có thể thấy ai mạnh ai yếu. Đinh Thiền thấy hình như Dương Bách Xuyên chưa dốc toàn lực, vẫn giữ lại một phần.  

Lúc này, hiếm có khi Đinh Thiền bất giác sinh lòng sợ hãi.  

Sau khi Dương Bách Xuyên tỉnh táo lại cũng đã hiểu ra điểm này, tức thì lòng tin tăng vọt. Anh híp mắt nhìn Đinh Thiền, nhếch mép cười.  

Anh đã nói là hôm nay muốn chém chết Đinh Thiền để báo thù cho Lưu Tích Kỳ thì nhất định sẽ làm được. Hiện giờ anh cũng không biết tình hình của Lưu Tích Kỳ thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc