SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Giống như trước đây, những lúc có Dương Bách Xuyên bên cạnh, cô luôn cảm thấy an toàn và tràn đầy niềm vui.  

"Chỉ một câu cảm ơn thôi à? Không được nhé, tôi còn tưởng ít nhất cậu sẽ nói lấy thân báo đáp đấy, ha ha!" Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, cách nói chuyện cũng giống hồi trước hai người ở chung.  

"Cút đê, cho dù bà đây lấy thân báo đáp, cậu có dám không?" Liễu Linh Linh thoáng sửng sốt, nói như đang đùa nhưng mắt nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên.  

Cô đang thầm mắng Dương Bách Xuyên trong lòng: "Dương Bách Xuyên khốn khiếp, nếu như lúc ấy cậu nói câu này thì bà đây sẽ không đi châu  u."  

Đương nhiên Liễu Linh Linh sẽ không nói ra câu này.  

Đối diện với cái nhìn đăm đăm của Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên im lặng nhìn cô ấy hồi lâu. Hôm nay anh định bụng làm một thằng đàn ông.  

Trước đây bởi vì đủ loại nguyên nhân, hay nói chính xác hơn là vấn đề tâm cảnh và gia thế, cho nên anh không đáp lại lời tỏ tình bóng gió của Liễu Linh Linh. Hôm nay anh không muốn bỏ lỡ.  

Lần này nếu anh không đến châu  u, có lẽ sẽ không bao giờ gặp được cô nữa, từ đó hối hận cả đời.  

Trong tim sẽ vĩnh viễn lưu lại một vết sẹo, có khả năng sau này tu luyện sẽ sinh tâm ma.  

Anh không muốn bỏ lỡ.  

Ánh mắt Liễu Linh Linh nhìn Dương Bách Xuyên vốn tràn đầy mong đợi, nhưng dần trở nên ảm đạm. Dương Bách Xuyên im lặng hồi lâu chính là đáp án. Cô cười gượng: "Dương Bách Xuyên, coi cậu sợ kìa, bà đây chỉ đùa cậu thôi." Nói xong cô xoay người bỏ đi, chẳng qua là lúc xoay người, mắt đã ướt nhòe.  

Tất nhiên là Dương Bách Xuyên cũng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Liễu Linh Linh. Anh vội vàng cầm tay đối phương: "Từ hôm nay trở đi, em không lấy thân báo đáp thì anh lấy thân báo đáp em. Xin lỗi Linh Linh, trước đây anh không dám nhận lời em bởi vì có nhiều nỗi băn khoăn. Nhưng bây giờ anh muốn nói rằng anh không muốn mất em mãi mãi."  

Liễu Linh Linh nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, toàn thân chợt run lên. Cô đã đợi câu nói này hơn hai năm rồi, bắt đầu từ lúc Dương Bách Xuyên cứu cô ở quán bar.  

Liễu Linh Linh bị Dương Bách Xuyên cầm tay xoay người lại, nước mắt đã tuôn đầy mặt.  

"Em cho anh một cơ hội bù đắp có được không?" Dương Bách Xuyên nghiêm túc nhìn cô.  

"Ừm." Liễu Linh Linh gật đầu trong nước mắt.  

Dương Bách Xuyên lập tức ôm cô, nhưng bị cô đẩy ra: "Không được ôm em!"  

Sắc mặt Dương Bách Xuyên đen như đít nồi: "Hix, ôm một tí thôi mà, em đâu cần phản ứng mạnh như vậy."  

Liễu Linh Linh cười khúc khích: "Người em hôi lắm, chờ... chờ em tắm xong rồi nói."  

"Ha ha, vậy thì được." Tên họ Dương nào đó bật cười.  

Nhưng sau đó anh phát hiện Ruth và Ngô Mặc Thu ở bên cạnh đang nhìn, mặt lập tức đỏ lên, vội vàng đánh trống lảng hỏi Ngô Mặc Thu: "Thu Nhi, anh và Linh Linh tu luyện bao lâu rồi?"  

"Tiên sinh và chị Linh Linh tu luyện bảy mươi ngày rồi." Ngô Mặc Thu trả lời.  

"Gì cơ? Lâu vậy á?" Dương Bách Xuyên còn chưa nói gì, Liễu Linh Linh đã hét to, lộ vẻ sốt sắng: "Chúng ta mau đi thôi! Sau khi em mất tích, ba và anh cả chắc chắn rất lo lắng."  

Bình luận

Truyện đang đọc