SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đối với Ngô Mặc Thu mà nói thì đây là chuyện tốt.  

Còn với Dương Bách Xuyên, tuy hắn cũng rất muốn sáu món Tiên Bảo kia, nhưng hắn cũng tin, hai chữ ‘Cơ duyên’ không thể cưỡng cầu, hơn nữa kiếm Đồ Long của hắn cũng không hề thua kém bất kỳ Tiên Bảo nào.  

Cái gọi là Tiên Bảo, trong mắt của Dương Bách Xuyên, đây là một chí bảo có đẳng cấp vượt xa so Tu Chân Giới, hay nói đúng hơn là những pháp bảo mà tu sĩ Sơn Hải Giới đang có, Tiên Bảo còn cao cấp hơn cả Tiên Thiên Linh Bảo.  

Tiên Bảo xuất hiện ở sào huyệt Thao Thiết, có lẽ là bị mãnh thú Thao Thiết thu thập lại, chẳng qua là hiện tại đến lúc xuất thế thì đương nhiên sẽ xuất thế, tìm một chủ nhân mới.  

Dương Bách Xuyên đứng im bất động, không phải là hắn không muốn đi tranh giành, mà là đang tìm người.  

Người mà hắn tìm kiếm từ đầu tới giờ vẫn chưa xuất hiện, chưa diệt trừ được con hàng Quan Thiên Ngạo chỉ biết đâm dao sau lưng, thì hắn sẽ luôn bất an.  

Ngoài ra, hắn vẫn đang tìm kiếm Hạ Thiền, sau khi tiến vào bí cảnh Thao Thiết, bọn họ không hề có tin tức của Hạ Thiền, Dương Bách Xuyên có chút nóng nảy, mặc dù hai người mới quen biết chưa lâu nhưng lại có quan hệ rất sâu sắc, Hạ Thiền cũng thật lòng gọi hắn một tiếng sư đệ.  

Dương Bách Xuyên rất quan tâm tới Hạ Thiền, vì thế nên hắn nhất định phải tìm được nàng.  

Lúc này, đứng cách xa trăm mét nhìn ra toàn bộ quảng trường có thể nhìn thấy rất rõ, hắn muốn tìm bóng dáng của Hạ Thiền và Quan Thiên Ngạo.  

Ngay khi Dương Bách Xuyên ngước mắt nhìn qua, tìm người trong cả trăm tu sĩ trên quảng trường, một tiếng thét dài vang lên.  

“Chiếp ~”  

Cuối cùng cũng có người ra tay, đây là điều mà Dương Bách Xuyên đã dự liệu từ sớm.

Vừa ngẩng đầu nhìn, Dương Bách Xuyên đã trông thấy một con chim Thanh Uyên đang bay lên trời cao.  

Nhất mạch Phi Cầm đã ra tay, lúc này Phi Cầm đã chiếm hết cơ hội đoạt Tiên Bảo, không cần dùng pháp lực mà vẫn có thể bay lên.  

Ngay sau tiếng nổ, một gã khoác áo choàng đen đứng giữa quảng trường, hắn giậm chân một cái đã bay cao chừng năm – sáu mươi mét, sau đó chộp tới hướng đại đao gắn chuông.  

Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm quảng trường, khi người mặc áo choàng đen bay lên, ánh mắt hắn lạnh đi, vọt nhanh xông về phía đó.  

Bởi vì hắn phát hiện ma khí trong lòng bàn tay có cảm ứng, hắn cho rằng người mặc áo choàng đen đang bay lên kia chính là Quan Thiên Ngạo.  

Dương Bách Xuyên không loại trừ ma khí mà Quan Thiên Ngạo để lại trên người hắn, chỉ để cảm ứng được con hàng này, hiện tại cuối cùng cũng tìm được.  

Thất vọng duy nhất là hắn vẫn chưa tìm được Hạ Thiền.  

Dương Bách Xuyên đang nghi ngờ, có phải Hạ Thiền đã rơi vào tay của Quan Thiên Ngạo hay không.  

Vì thế lần này, hắn không có ý định buông tha cho Quan Thiên Ngạo.  

Con chó kia mặc áo choàng đen nhưng ma khí trong lòng bàn tay hắn vẫn cảm ứng được, Dương Bách Xuyên chắc chắn kia chính là Quan Thiên Ngạo.  

Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên là, một cái giậm chân của tên khốn kiếp này nhảy còn cao hơn cả Hầu Đậu Đậu, hơn nữa mục tiêu của hắn ta hướng thẳng tới Tiên Bảo là thanh đại đao kia.  

Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên hơi lo lắng, thủ đoạn của Quan Thiên Ngạo cao hơn những tu sĩ bình thường rất nhiều, nếu lại để cho hắn ta đoạt được món Tiên Bảo kia, đến lúc đó sẽ khó đối phó hơn.  

Cũng may, Tiên Bảo đại đao trước mắt Dương Bách Xuyên cũng không phải là vật chết để mặc người ta tùy ý cướp đoạt, khi Quan Thiên Ngạo chộp tới thì đại đao đã tránh đi.  

Ngay lúc Dương Bách Xuyên xông tới, trong quảng trường lại có liên tiếp bảy – tám bóng dáng bay lên.  

Ngoại trừ chim Thanh Uyển xuất hiện đầu tiên và Quan Thiên Ngạo khoác áo choàng đen, trong bảy tám người kia, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Hầu Đậu Đậu, còn có Long Kiều Nam của tộc Hải Yêu cũng xem như là người quen.  

Người quen khác lại là huynh đệ song sinh của Song Thiên Môn đang hợp sức lại với nhau, Thạch Sơn đạp lên Thạch Thủy để bay lên, cảnh tượng Thạch Sơn bay lên cao khiến cho mọi người ở quảng trường chấn động, Dương Bách Xuyên biết huynh đệ họ hoàn toàn dựa vào sức mạnh thuần túy của mình.  

Nhìn từ góc độ này mà nói, hai bọn họ đều thuộc những người có thần lực trời sinh, không dựa vào pháp lực mà dựa vào sức mạnh của thân thể cũng có thể nhảy cao mấy chục mét, đúng là siêu phàm.  

Trong số những người phi thân bay lên, Dương Bách Xuyên lại trông thấy một người quen, Âm Dương Xà đã chạy thoát, lúc này Âm Dương Xà đã hóa thân thành hình người, nó vẫn diêm dúa lòe loẹt nam không ra nam nữ không ra nữ.

Bình luận

Truyện đang đọc