SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Võ Đang và Vân Môn cộng lại chừng hai mươi người đi tới khu thắng cảnh, Thiên Tuyệt dẫn đầu mọi người bước, đi theo một đường thẳng từ Nam tới Bắc ở trung tâm thác nước, xuyên qua cảnh khu bước vào rừng rậm, ở đây ít người hơn rất nhiều.  

Có điều, thi thoảng cũng sẽ gặp một vài du khách đeo ba lô, nhưng là võ giả cổ, theo như lời Thiên Tuyệt nói, những người này đều là người của gia tộc cổ võ, đồng thời đại hội Tiên Thiên luân đạo cũng mở ra với họ.  

Sau khi đi được chừng mười dặm, trước mắt họ xuất hiện một sơn cốc, lúc này, người ở đây cũng nhiều hơn, chắc chắn bọn họ đều là võ cổ giả Tiên Thiên chạy tới tham gia đại hội võ cổ.  

Thiên Tuyệt nói với Dương Bách Xuyên: “Sư tổ đi tới cuối sơn cốc này sẽ xuất hiện một vách đá bị nuest, đó là một nơi rất kỳ quái, quanh năm đều xuất hiện lốc xoáy, khi khảo nghiệm thực lực cần phải nhảy qua vết nứt chín mét để nhảy sang phía đối diện thì mới đến được nơi tập hợp của đại hội Tiên Thiên Luân Đạo.  

Tới khi đó nhất định phải cẩn thận, dưới cơn lốc xoáy, nếu thực lực yếu hoặc không may sơ sẩy một cái sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.”  

“Đã biết, đến khi đó ông nhắc nhở mọi người một chút, an toàn vẫn là quan trọng nhất.”   

“Vâng ~”  

…  

Cũng giống như Thiên Tuyệt, khi những người khác đến cuối thung lũng, quả nhiên là xuất hiện một vách đá.  

Đối diện là một mỏm đá bằng phẳng, nơi này trông giống như một ngọn núi đã bị một thanh kiếm sắc bén chém ra tạo thành một vực thẳm.  

Khoảng cách giữa hai bên là mười ba mét, không có cầu bắc ngang hoặc các biện pháp khác, chỉ có thể nhảy qua.  

Cách từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng gió lớn như tiếng hổ gầm, đó chính xác là cơn lốc mà Thiên Duyệt đã nhắc tới, xem ra uy lực không nhỏ.  

Xét theo gió và bụi đất thổi lên, có thể thấy cơn lốc này xoáy thẳng lên trời, bọn họ muốn phi hành là điều không thể.  

Chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân, nhảy sang phía đối diện, trong lúc vượt qua phải chống đỡ được sức mạnh của cơn lốc, chỉ cần cơ thể mất đi thăng bằng thì sẽ rơi xuống vực thẳm.  

Sau khi đoàn người Dương Bách Xuyên tới nơi này, phát hiện ở đây đã có tới hai ba mươi người.  

Thiên Tuyệt giới thiệu: “Sư tổ, nhóm bên kia là người nhà họ Hồ ở Đông Bắc, bọn họ là gia tộc xuất chúng, có tin đồn nhà họ Hồ nuôi một thần thú, gia tộc này cũng rất thủ đoạn, thực lực và thế lực của họ chỉ đứng sau tông môn cổ xưa, đặc biệt là ở biên giới Đông Bắc quả thật không có một ai dám trêu chọc tới nhà họ. Nghe nói nhà họ Hồ có một lão quái vật sống từ đời Khang Hi tới bây giờ, rất có thể tu vi của người đó còn vượt qua cả Tiên Thiên.  

Mà từ sau khi kiến quốc, nhà họ Hồ đã giàu có và thịnh vượng, Tiên Thiên xuất hiện liên tục, gia chủ hiện tại của họ đã bước vào Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, trong thế hệ trẻ, nhà họ Hồ cũng chiếm một ghế trong bảng Thập Đại Yêu Nghiệt, có một hậu bối tên là Hồ Tiên Nhi, xếp thứ tư không bảng xếp hạng, đáng tiếc là Võ Đang của ta bị đứt đoạn.”  

Võ đang quả thật là sa sút, nhưng căn cơ của Võ Đang vẫn không hề thay đổi, cấm địa chính là sức mạnh của Võ Đang, cái thua kém chỉ là thế hệ trẻ không có hạng người thiên tài xuất hiện, đương nhiên hiện tại đã được Dương Bách Xuyên đào móc ra hoặc là nói có ý bồi dưỡng, đồ đệ của Trần Phong Tử - Viên Tiểu Lôi, mười năm nữa thôi, tên nhóc đó chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của Võ Đang.  

“Than thở cái gì, Võ Đang có Viên Tiểu Lôi là đủ rồi.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

“Đúng đúng đúng, Tiểu Lôi nhà chúng ta không tệ, haha~” Trần Phong Tử nhắc tới đồ đệ của mình, vẻ mặt anh ta không giấu nổi sự đắc ý, đối với việc tu luyện của Viên Tiểu Lôi, quả thật có thể dùng hai từ thần tốc để hình dung, cậu ta đúng thật là sắp đột phá tới Tiên Thiên rồi.  

“Anh khoe khoang cái gì, đây đều là công lao chỉ điểm của sư tổ, nếu không, anh có thể khiến Viên Tiểu Lôi tu luyện thần tốc sao?” Vẻ mặt Minh Giác chua xót nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc