SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi Dương Bách Xuyên giải thích xong, Vân Thiên Tà lên tiếng: “Tuy thần thông của Hỗn Thế Tứ Hầu không khoa trương như con nói nhưng cũng không kém bao nhiêu, thậm chí còn sở hữu một số thiên phú thần thông nhiều hơn truyền thuyết này.”  

“Dựa theo lời sư phụ, hẳn Bạch Cốt Yêu có thần thông nhưng không thấy được bằng mắt thường, hơn nữa nó còn thể hóa thành hình người, rất kỳ quái.” Dương Bách Xuyên nói.  

“Có gì kỳ quái, yêu cốt này vừa sinh ra ý thức không lâu, chưa phát huy ra được bản lĩnh gì, cho dù vi sư cho nó không quan để thi triển thì sao? Được rồi, không nói những thứ này nữa, lần này sư phụ tiêu hao khá nhiều thần hồn cần tu dưỡng, con luyện hóa yêu cốt là có thể sử dụng, có thể trợ giúp chiến lực con tăng lên gấp đôi đấy, dung hợp với tay phải là được.”  

Nghe xong, Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt: “Luyện hóa? Dung hợp?”  

“Bằng không thì thế nào? Trước đây con chém giết Đinh Hàn lấy được Yêu Huyết cường đại, luyện hóa yêu cốt cũng giống vậy, thực ra Miêu Long cũng giống con, chẳng qua truyền thừa dị trùng của hắn ta chưa lớn, nếu không con không chơi lại hắn ta.” Vân Thiên Tà nói xong thì trở nên im lặng.  

Dương Bách Xuyên duỗi tay phải cầm lấy yêu cốt, nếu anh luyện hóa được yêu cốt của Thông Bích Viên Hầu như lời sư phụ nói thì hẳn có thể sử dụng thiên phú thần thông của Thông Bích Viên Hầu, tất nhiên cũng chỉ là một phần mà thôi.  

Mặc dù vậy, Dương Bách Xuyên vẫn rất mong chờ, đây chính là yêu cốt của một trong Hỗn Thế Tứ Hầu đấy, không phải đồ bình thường.  

Dung hợp yêu cốt chỉ cần hai bước, đầu tiên là luyện hóa ý thức yêu cốt tự sinh ra, nếu không nó sẽ không chịu sự khống chế của anh, bước tiếp theo chỉ cần dung hợp vào bàn tay phải là thành công.  

Dương Bách Xuyên bức ra một giọt tinh huyết, vận chuyển chân khí thúc giục pháp quyết, chân hỏa vừa xuất hiện, từ yêu cốt truyền ra một tiếng gầm giận dữ.  

“Nhân loại đáng chết, mau thả bản vương ra, nếu không bản vương sẽ chém ngươi thành nghìn mảnh!”  

Ý thức trong yêu cốt kêu lên thảm thiết ý đồ phản kháng, chẳng qua dù sao nó cũng chỉ là ý thức, lúc trước đã bị sư phụ đánh trọng thương, hiện tại chẳng khác gì thịt cá trên thớt, chẳng dậy nổi chút uy hiếp nào cho Dương Bách Xuyên.  

Anh hừ lạnh một tiếng: “Sắp chết đến nơi còn nói năng vô lễ, tao vốn định cho mày chút hy vọng sống, hiện tại xem ra không cần thiết.”  

Dứt lời, anh đẩy nhanh tốc độ luyện hóa.  

“Grào grào grào grào… Nhân loại đáng chết, thả ta ra!”  

Ý thức trong yêu cốt không ngừng gào lên, đáng tiếc Dương Bách Xuyên không hề để ý. Anh biết rõ chỉ khi luyện hóa được nó thì anh mới có thể hoàn toàn khống chết được yêu cốt, quan trọng hơn là đạt được thiên phú thần thông của Thông Bích Viên Hầu, đương nhiên loại thần thông này không còn trọn vẹn nhưng vẫn rất lợi hại.  

Chân hỏa bùng lên mãnh liệt, thủ quyết thi triển nhanh chóng, thời gian trôi qua, tiếng gào thét của ý thức trong yêu cốt từ từ yếu dần, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.  

Sau khi ý thức yêu cốt bị Dương Bách Xuyên luyện hóa hoàn toàn, trong đầu anh bỗng vang lên ầm ầm, đồng thời hiện lên một ít hình ảnh, nhìn sơ qua quả nhiên có liên quan đến Thông Bích Viên Hầu.  

Chẳng qua lúc này Dương Bách Xuyên không có thời gian đọc những thông tin này, anh còn bước cuối cùng, dung hợp yêu cốt của Thông Bích Viên Hầu vào cánh tay phải, để bản thân sử dụng.  

“Hợp!”  

Dương Bách Xuyên lại bức ra một giọt tinh huyết, miệng niệm pháp quyết dung hợp, yêu cốt lập tức phát ra ánh sáng mãnh liệt, lóe lên rồi biến mất, hoặc là nói hoàn toàn dung hợp vào tay phải của anh.  

Khoảnh khắc ánh sáng biến mất, Dương Bách Xuyên nhìn tay phải, không có sự khác biệt nào, nhìn không thấy thay đổi gì nhưng anh vẫn cảm giác cả cánh tay tràn ngập một loại lực lượng hủy diệt trời đất, chứng tỏ anh đã thành công dung hợp yêu cốt của Thông Bích Viên Hầu.

Dung hợp xong, Dương Bách Xuyên khẽ thúc giục trong lòng, cánh tay phải của anh lập tức trở nên trong suốt, nhìn qua không giống da thịt con người mà tỏa ra ánh bạc lập lòe, vô cùng yêu dị. 

Bình luận

Truyện đang đọc