SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên gầm lên một tiếng, hư ảnh Nguyên Thần tiến lên nghìn bước, hai tay siết chặt thành quyền, tay phải vung nắm đấm tới hướng chín yêu hồn của Từ Cơ Vũ.  

Trận chiến đã diễn ra ngay lập tức.  

“Ầm ầm ầm ~”  

“Gào gào gào ~”  

Tiếng và tiếng gào thét của dã thú đồng thời vang lên.  

Advertisement

Ở thành Đại Tần, Âm Dương Nhị Thần của Dương Bách Xuyên đã từng cắn nuốt quỷ tu binh tướng và ấn ký thần hồn của vua Thủy Hoàng, thần lực tăng vọt đã được thể hiện ngay trong cuộc chiến.  

Hơn nữa, cấp bậc thần hồn khác biệt chính là cảnh giới Xuất Khiếu, cộng thêm uy lực của Âm Dương Nhị Thần hợp nhất, đây không phải là thứ mà yêu hồn tứ chuyển phong ấn bên trong pháp khí có thể chống cự.  

Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên gần như nghiền nát sự công kích của chín yêu hồn.  

Chỉ thấy từng yêu hồn của Từ Cơ Vũ bốc khói trong tiếng kêu tham thiết, nháy mắt đã bị Nguyên Thần của Dương Bách Xuyên đánh lui vào bên trong pháp khí Cửu Thú Trượng.  

“Phụt ~”  

Chín yêu hồn hợp nhất không phải là đối thủ của Âm Dương Nhị Thần, chỉ trong giây lát đã bị đánh quay trở về Cửu Thú Trượng, thân là chủ nhân như Từ Cơ Vũ thì phun ra một ngụm máu, bà ta trọng thương do bị cắn trả.  

Cùng lúc này, Dương Bách Xuyên dùng thần thông Thủ Cốt và kiếm khí Huyền Hoàng cường đại để tấn công về phía bảy người còn lại, không ai có thể thoát được.  

“Aaaaaa…”  

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.  

Bốn tu sĩ có tu vi thấp hơn là Nguyên Anh hậu kỳ đã bị Dương Bách Xuyên trực tiếp giế t chết trong tiếng kêu la, may mắn cho bọn họ là, cơ thể bị hủy diệt nhưng Nguyên Anh của bốn người họ chạy hoảng sợ, nhanh chóng tìm đường chạy thoát.  

Giây sau đã biến mất trong mây mù, chạy trở về tông môn.  

Ba gã Nguyên Anh đại viên mãn thì phun ra máu rồi bay ra ngoài, bọn họ đã dốc toàn lực nhưng vẫn bị Dương Bách Xuyên đè đầu cưỡi cổ, tất cả đều bị thương sau đó bay ngược ra xa hơn mười mét.  

Tám Nguyên Anh, bốn Nguyên Anh hậu kỳ thì cơ thể bị hủy diệt, còn lại bốn Nguyên Anh đại viên mãn đã trọng thương.  

Chỉ với một chưởng của Dương Bách Xuyên.  

Lúc này bọn họ mới hiểu rõ sự chênh lệch giữa Nguyên Anh và Xuất Khiếu.  

Khi tu sĩ Nguyên Anh nhìn xuống Kim Đan, bọn họ có thể kiêu ngạo mà nói, tất cả dưới Nguyên Anh đều là một con kiến hôi.  

Câu nói này đặt trên Xuất Khiếu Kỳ càng thích hợp hơn, dùng cho toàn bộ Tu Chân Giới, dưới Xuất Khiếu Kỳ thì chẳng là cái thá gì cả.  

Hiện tại xem ra, nói như vậy cũng không hề sai.  

Bốn trong tám người họ mất mạng, ba người bị thương nôn ra máu, người duy nhất có tình trạng tốt hơn, vẫn có thể đứng vững chính là Từ Cơ Vũ, ba ta dựa vào linh bảo Cửu Thú Trượng trong tay để chống lại toàn bộ công kích.  

Lúc này, sắc mặt Từ Cơ Vũ trắng bệch nhìn Dương Bách Xuyên, bà ta biết tới sự cường đại của cảnh giới Xuất Khiếu, nhưng không nghĩ nó lại mạnh như vậy.  

Có điều, trong lòng Từ Cơ Vũ đã sớm chuẩn bị, bà ta trầm giọng nói với người phía sau: “Ba vị sư đệ hãy trở về tông môn.” Bà ta biết, lúc này bọn họ không thể nào chống lại được Dương Bách Xuyên, hơn nữa còn bị đánh trọng thương chỉ với một chiêu, ở lại thêm chính là tự tìm đường chết.  

Ba người phía sau lo lắng: “Đại trưởng lão ~”  

“Đây là mệnh lệnh.” Từ Cơ Vũ xua tay, ngăn cản ba người họ nói chuyện.  

Ngay sau đó, ba người kia đứng dậy tiến vào trong đám mây mù, quay trở về tông môn.  

Dương Bách Xuyên cũng không ngăn lại, bởi vì hắn nhìn ra Từ Cơ Vũ không có ý định rời đi, hắn cười khẩy nhìn Từ Cơ Vũ đang vô cùng tức giận: “Ta cho bà hai lựa chọn, thần phục hoặc là chết~”  

“Hahaha, Từ Cơ Vũ đột nhiên bật cười nói: “Năm đó, khoảnh khắc bà già này biết được đệ đệ ruột chết ở thành Yêu Quang, ta đã thề sớm muộn cũng sẽ có ngày tìm được ngươi để báo thù rửa hận, hôm nay...Cho dù không đánh thắng được ngươi thì ta cũng sẽ khiến ngươi đau khổ ~”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên nghe thấy Từ Cơ Vũ hét lên một tiếng: “Huyết tế yêu hồn, thiêu đốt nguyên thần, cửu thú hợp nhất.”  

Ngay lập tức, Từ Cơ Vũ đưa tay vỗ một cái lên Cửu Thú Trượng, giây sau cánh tay bà ta nổ tung, máu nhuộm đỏ Cửu Thú Trượng, cảnh tượng vô cùng đẫm máu, tinh nguyên của Từ Cơ Vũ không ngừng tiến vào trong Cửu Thú Trượng.  

Cửu Thú Trượng phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, sau đó chín chùm ánh sáng từ trượng bắn lên cao rồi hòa làm một.  

“Gào gào gào...” Chín yêu hồn xuất hiện, rống giận rung trời, nhưng lần này bọn chúng dung hợp lại với nhau.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Từ Cơ Vũ như vậy, hắn cũng giật mình: “Bà già này đúng là đủ ác, lấy cả bản thân để huyết tế pháp khí.”

Thấy Từ Cơ Vũ dùng máu tươi của chính mình để huyết tế pháp khí, cùng lúc đó Dương Bách Xuyên đang nói thầm, cũng thu lại sự khinh bỉ, hắn có thể cảm giác được sau khi dung hợp với Cửu Yêu Hồn, khí tức rõ ràng đang dần trở nên mạnh mẽ hơn.  

“Đùng ~ gầm!” 

Bình luận

Truyện đang đọc