SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng vừa định đứng dậy lại bị Vương Huyền Cơ ngồi bên cạnh đè bả vai xuống, cười ha ha nói: “Bách Xuyên tiểu hữu đừng vội, để bần đạo xử lý chuyện này. Mộ Sinh và ba cậu có quan hệ sinh tử, cậu cũng coi là người thân của nhà họ Vương tôi, hôm nay để bần đạo dùng danh tiếng của mình nói một câu cho hậu bối.”  

Nói xong, Vương Huyền Cơ mỉm cười đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh, nhìn về phía Triệu Trường Sinh đang ngồi trên cao đường, âm thanh to lớn vang dội mở miệng nói, vang vọng toàn trường.  

Ở trong giới võ cổ, bản thân Vương Huyền Cơ có tầm ảnh hưởng địa vị lớn, trong trường hợp hôm nay, ông càng là tiêu điểm của sự chú ý. Sau khi ông đứng dậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người ông.  

Chỉ thấy Vương Huyền Cơ ôm quyền nói với Triệu Trường Sinh, nói: “Trường Sinh, hôm nay lão đạo muốn nói một câu, không biết có được không?”  

“A ~ tiền bối Vương, ngài quá nghiêm túc, ngài cứ việc nói, Trường Sinh nghe.” Triệu Trường Sinh bị lời nói của Vương Huyền Cơ dọa. Ông không dám chậm trễ vị thần tiên này, hôm nay còn đang trông cậy Vương Huyền Cơ bói một quẻ cho nhà họ Triệu.  

Vương Huyền Cơ hơi mỉm cười, nói: “Được, nhưng trước khi nói, bần đạo sẽ hoàn thành lời hứa hôm nay trước, bói một quẻ cho nhà họ Triệu.”  

“Được, được, được, làm phiền ngài.” Triệu Trường Sinh cực kỳ vui mừng.  

Vương Huyền Cơ trầm ngâm một lúc, ánh mắt đảo qua người nhà họ Triệu một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Triệu Nam.  

Sau đó nói: “Con gái nhà họ Triệu, đến đây để bần đạo nhìn một cái?”  

“Nam Nam mau đi qua ~” Triệu Trường Sinh sửng sốt, vội vàng nói với Triệu Nam. Ông có chút kinh ngạc khi thấy Vương Huyền Cơ lên tiếng gọi Triệu Nam, nhưng cũng không nói gì thêm.  

Triệu Nam đi đến trước mặt Vương Huyền Cơ, lễ phép gọi một câu tiền bối Vương.  

“Ừ, không tồi.” Vương Huyền Cơ quan sát khuôn mặt của Triệu Nam, gật gật đầu, càng nhìn ý cười càng dày đặc.  

Sau đó xua tay làm Triệu Nam ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Triệu Trường Sinh, nói: “Trường Sinh nhờ bần đạo bói quẻ xem vận thế của nhà họ Triệu các người. Hôm nay nhìn thấy cháu gái của cậu, một quẻ này không cần thiết bói. Bần đạo chỉ có một câu muốn nói với cậu, nhà họ Vương tôi có kỳ lân, nhà họ Triệu lại có phượng hoàng, phượng hoàng gặp rồng hóa điềm lành, hôm nay ai là rồng sẽ tự gặp nhau.”  

Chờ Vương Huyền Cơ nói xong, Triệu Trường Sinh có chút mờ mịt, nhưng ông vẫn hiểu những gì Vương Huyền Cơ nói. Chính là nói nhà họ Triệu có một phượng hoàng, rất rõ ràng, người được nhắc đến là Triệu Nam.  

Còn câu nói phượng hoàng gặp rồng hóa điềm lành, nói cách khác khí vận của nhà họ Triệu ở trên người Triệu Nam, nhưng tiền đề là phải tìm được rồng.  

Rồng ở đây chính là chồng tương lai của Triệu Nam, tương lai của nhà họ Triệu phải dựa vào Triệu Nam, hoặc con rể nhà họ Triệu.  

Nhưng con rể này là ai?  

Là Diệp Khai nhà họ Diệp? Hay là Dương Bách Xuyên?  

Trong lúc Triệu Trường Sinh đang cân nhắc lời nói của Vương Huyền Cơ, nghe thấy Vương Huyền Cơ nói tiếp: “Tôi đã hoàn thành lời hứa với nhà họ Triệu, không biết bây giờ có thể nói một chuyện riêng được hay không?”  

“A ~ tiền bối Vương cứ nói.” Triệu Trường Sinh có chút khẩn trương, nói thầm trong lòng: “Tại sao vị thần tiên này càng ngày càng khách khí, thật không quen.”  

Bình luận

Truyện đang đọc