SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Biến đê, cậu tưởng có nhiều nguyên thạch như vậy à? Những tảng đá này là tôi mất nhiều công sức chọn từ vô số nguyên thạch đấy. Vả lại đổ thạch là đánh bạc, chơi một lần thì được, chứ coi là biện pháp kiếm tiền thì sớm muộn gì cũng phải chết. Cậu đừng ôm ý định kiếm tiền." Dương Bách Xuyên bật cười mắng.  

"Được rồi, tôi chỉ nói chơi thôi. Tôi không có bản lĩnh như cậu, cậu không đi, đương nhiên tôi cũng không đi. Chờ đó, tôi tìm người chuyển đi. Cuối cùng không cần phải phiền não về vấn đề tiền bạc nữa rồi." Lưu Tích Kỳ vui vẻ chạy đi tìm bảo vệ đến hỗ trợ vận chuyển nguyên thạch.  

...  

Dương Bách Xuyên ra khỏi cao ốc Vân Kỳ, lái xe về nhà. Bây giờ anh phải chuẩn bị luyện chế một ít đan dược trước khi đi, để lại cho những người không thể đến trụ sở Vân Môn, mấy ngày nữa là có thể trở về.  

Sau khi về đến biệt thự, Dương Bách Xuyên vốn định tới mật thất nhưng lại phát hiện Lục Tuyết Hi đang dùng mật thất luyện chế bùa chú.  

Anh đành phải về phòng mình. Điện thoại còn đang sạc pin, anh định gọi điện cho Liễu Linh Linh. Hiện giờ người duy nhất khiến anh lo lắng là Liễu Linh Linh.  

Đêm ấy Lâm Hoan cho anh số điện thoại của Liễu Linh Linh, nhưng anh không gọi điện.  

Dương Bách Xuyên ấn số điện thoại của Liễu Linh Linh, sau đó thấp thỏm đặt điện thoại kề sát tai. Từ khi Liễu Linh Linh ra nước ngoài, hai người chưa từng liên lạc.  

Nhưng nghe Lâm Hoan nói Liễu Linh Linh vẫn luôn hỏi thăm về anh.  

Tút tút tút!  

Trong điện thoại vang lên âm báo máy bận, không gọi được.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên căng thẳng. Anh sợ quỷ hút máu Ruth trở về sẽ bắt Liễu Linh Linh.  

Nhưng mà hiện tại anh lo lắng cũng đành bất lực. Chưa thành công lên Trúc Cơ, cho dù anh đi Pháp cũng không nắm chắc có thể đối phó với gia tộc quỷ hút máu.  

Dương Bách Xuyên vội vàng gọi điện cho Lâm Hoan, định hỏi xem Liễu Linh Linh có liên lạc với cô không.  

Điện thoại đổ chuông, giọng nói tinh nghịch của Lâm Hoan truyền tới: "Sao lại gọi điện cho em?"  

"Anh không gọi được cho Liễu Linh Linh, em có liên lạc với cô ấy không?" Dương Bách Xuyên không có tâm trạng nói đùa, trực tiếp hỏi luôn.  

"Sáng nay em còn nói chuyện với cậu ấy mà. Anh đừng lo, Linh Linh nói cậu ấy đang ở chỗ anh trai, sẽ không có chuyện gì đâu." Lâm Hoan trả lời.  

Dương Bách Xuyên thở phào: "Mong là thế. Em đang ở đâu? Lúc nãy anh đến công ty nhưng không thấy em."  

"Em đang ở nhà. À phải rồi, ba mẹ em lại lải nhải nữa rồi, khi nào anh mới đến nhà em đối phó với họ? Em phiền muốn chết rồi." Lâm Hoan rầu rĩ nói.  

Nghe cô nhắc đến chuyện này, thật sự là Dương Bách Xuyên hơi hoảng, nhưng anh cũng biết là ba mẹ Lâm Hoan đã biết quan hệ của hai người, trốn tránh mãi không phải là biện pháp giải quyết, anh không thể để Lâm Hoan gánh chịu áp lực từ ba mẹ. Anh cắn răng nói: "Em đợi chút, lát nữa anh sang nhà em."  

Dương Bách Xuyên suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có phương án. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, thôi thì bây giờ đi luôn.  

Nhưng đầu tiên anh phải chuẩn bị một chút. Quà nhất định phải có. Sau khi cân nhắc, anh vung tay lấy một khối phỉ thúy đỏ cuối cùng trong không gian bình Càn Khôn ra ngoài.  

Đến nhà họ Lâm không thể đi tay không, phải chuẩn bị quà mới được.

Dương Bách Xuyên dùng tay không cắt lớp vỏ của khối phỉ thúy đỏ này, một khối phỉ thúy cao nửa mét hiện ra trước mặt.  

Anh giữ lại khối phỉ thúy đỏ này là để là tự tay làm đồ trang sức cho người bên cạnh mình, có điều từ đó đến giờ anh không có thời gian. Hôm nay anh sắp đến nhà Lâm Hoan, không thể không mang quà, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy tự tay điêu khắc là tốt nhất, bày tỏ tấm lòng.  

Anh xuống tầng tìm Độc Cô Hối, nhờ đệ tử đi mua dụng cụ điêu khắc giúp mình. 

Bình luận

Truyện đang đọc