SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nếu tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện, cảnh giới cần đột phá tiếp theo sẽ là Phân Thần cảnh.  

Dương Bách Xuyên vô cùng coi trọng cảnh giới này, đây là cảnh giới có thể tu luyện hóa thân.  

Trong tay hắn đã có được củ sen linh khí, nếu tu vi đột phá Phân Thần cảnh sẽ luyện ra được một phân thân củ sen Tiên Thiên, nhưng nếu không có nguyên thần cường đại vững mạnh, đến lúc đó sẽ phí phạm vô nghĩa.  

Dương Bách Xuyên không muốn lãng phí chí bảo thiên địa này.  

Advertisement

Hơn nữa căn cơ không xong, nói không chừng vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn, không thể đột phá lên Phân Thần cảnh.  

Phân Thần cảnh mới là cường giả đứng đầu của Sơn Hải giới, vì vậy hắn cần thiết phải đột phá.  

Quan trọng hơn, sư phụ Vân Thiên Tà đã ngủ say lâu lắm, điều này làm cho Dương Bách Xuyên vô cùng lo lắng.  

Advertisement

Nếu muốn sư phụ tỉnh lại, Dương Bách Xuyên biết chỉ có đi đến quê nhà của sư phụ, đại thế giới tu chân vô biên mới có khả năng tìm được biện pháp.  

Hơn nữa hệ thống phương pháp tu luyện vững chắc, kiếm quyết Hắc Liên và kiếm kỹ Toàn Phong, nạp thực lực cho bản thân, sau đó hắn sẽ lựa chọn rời đi châu Tây Sơn, tìm chồn nhỏ và Hầu Đậu Đầu, tiểu phượng hoàng Tiểu Hồng, đi gặp tiểu hòa thượng Liễu Phàm, Diệp Vô Tâm…  

Sắp xếp xong mọi chuyện, không còn vướng bận rời khỏi Sơn Hải Giới, đi đến Tu Chân Giới.  

Hắn đã đồng ý với sư phụ, phải trọng tố Tiên Thể cho ông ấy, từ ngày tiếp xúc với tu chân, con đường này đã được định sẵn.  

Đã tìm được cha mẹ, tìm được Bộ Thanh Mai, tìm được đồ đệ… Vân Môn cũng đã có chỗ dừng chân ở Sơn Hải Giới.  

Chuyện còn lại cũng không phải chuyện lớn lắm.  

Chỉ có cảnh giới cường đại mới là theo đuổi trong lòng hắn.  

Từ trận chiến ở điện Mạo Hiểm, chứng kiến cảnh chiến đấu giữa Phân Thần cảnh và Trịnh Bân Bân, đã đánh sâu vào trong lòng hắn.  

Lần bế quan này rất cần thiết.  

Dù sao Vân Môn cũng đã đi lên quỹ đạo, còn có hai cao thủ Phân Thần cảnh trấn giữ, không cần lo lắng quá nhiều.  

Cho đến nay thần kinh của Dương Bách Xuyên vẫn luôn căng chặt, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, trong lòng lúc này cũng lo lắng cho an nguy của người nhà và đệ tử Vân Môn.  

Đến lúc này hắn mới có thời gian để thở.  

Kẻ thù lớn nhất ở châu Tây Sơn, Viên Nhật Tân đã bị hắn chém giết, Tiền Bất Nhẫn cũng đã chết, không có thù địch sống chết, còn chuyện Trịnh Bân Bân nói muốn thu phục vùng cấm Nam Bộ thành lập vương quốc Mạo Hiểm không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được, hắn cũng không tin nàng ta sẽ thật sự không nhớ tình cũ.  

Dù sao có đại trận bảo hộ, có Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên ở, cho dù Trịnh Bân Bân muốn ra tay cũng không dễ dàng.  

Sau khi đi vào mật thất, Dương Bách Xuyên đánh ra một đạo cấm chế, ngăn cách liên hệ với thế giới ngoài, khoanh chân ngồi xuống.  

Đầu tiên hắn muốn mài giũa tâm cảnh có chút rung chuyển của chính mình, củng cố lại cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn.  

Dương Bách Xuyên có một bí bảo rất tốt để mài giũa tâm cảnh.  

Hắc Liên Tử trong biển ý thức!  

Bên trong là không gian hắc ám, vô biên vô tận, yên tĩnh tịch mịch, thời gian chênh lệch gấp mười lần so với bên ngoài.  

Có thể là không gian hắn ám bên trong Hắc Liên Tử chính là không gian chí bảo để tu luyện tâm cảnh, tìm hiểu đạo pháp thần thông.  

Từ sau khi hắn có được Hắc Liên Tử từ động Hắc Liên trong bí địa Trường Bạch, sau lần đầu đi vào không gian hắc ám trong Hắc Liên Tử, từ đó về sau hắn chưa từng đi vào trong đó tu luyện.  

Đầu tiên là hắc ám vô biên vô tận làm cho hắn có bóng ma tâm lý, suýt chút nữa phát điên, thứ hai cũng không có thời gian để đi bế quan tu luyện.  

Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên bế quan tu luyện.  

Sau khi nhắm mắt, tâm thần chìm vào trong biển ý thức, câu thông với Hắc Liên Tử, sau đó Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng một tiếng “Vào”.  

Bình luận

Truyện đang đọc