SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau đó một kiếm của Dương Bách Xuyên ập tới, Mặt Sẹo cảm nhận được kiếm khí vô cùng mạnh mẽ thì liền kết luận pháp khí trong tay Dương Bách Xuyên chắc chắn đã vượt qua pháp khí cấp bậc linh khí, nói không chừng chính là tiên khí.  

Ở cả Sơn Hải Giới cũng không có bao nhiêu món tiên khí.  

Cộng thêm bổn nguyên thạch, ánh mắt Mặt Sẹo nhìn về phía Dương Bách Xuyên đã đỏ bừng, ông ta sốt ruột muốn tóm lấy Dương Bách Xuyên, không vì chuyện gì khác, chỉ vì lấy được bổn nguyên thạch và tiên khí trong tay Dương Bách Xuyên.  

Mà giờ phút này Dương Bách Xuyên xông ra khỏi khu vực Kim Đan của ông ta, thi triển thân pháp quỷ dị lại càng khiến ánh mắt Mặt Sẹo nóng như lửa. Thân pháp như thế tuyệt đối là thuật pháp thần thông hàng đầu thế gian.  

Mặt Sẹo bắt buộc phải tóm được Dương Bách Xuyên.  

Ông ta nhìn Dương Bách Xuyên đột ngột lao đi gần hai trăm mét thì híp mắt lại, nét mặt cũng trở nên sốt ruột, ông ta mở miệng nói: "Khu vực Kim Đan..."  

Tuy rằng thân pháp của Dương Bách Xuyên quỷ dị, trong nháy mắt có thể phóng đi gần hai trăm mét, nhưng khu vực Kim Đan của Mặt Sẹo ông ta cũng khoảng chừng sáu trăm mét.  

Một ý nghĩ thì khu vực lại hình thành, Dương Bách Xuyên chạy không thoát khỏi bàn tay ông ta.  

Dương Bách Xuyên nhờ Trùng Tử phá vỡ khu vực lập tức lao ra gần hai trăm mét, cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhưng trong khoảnh khắc hành động của hắn lại bị khống chế, cảm thấy không gian xung quanh lại bị trọng lực đ è xuống.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy nặng nề, hắn biết khu vực Kim Đan của đối phương lại được hình thành, hơn nữa rất có thể phạm vi khu vực Kim Đan của Mặt Sẹo còn rộng hơn một bước Thiểm Điện Bộ của hắn.  

Dương Bách Xuyên biết nếu tiếp tục như vậy thì hắn không thể trốn thoát, hơn nữa mỗi lần Trùng Tử tấn công khu vực đều tiêu hao rất lớn, hắn và Trùng Tử tâm thần tương thông, hắn có thể cảm nhận được sự uể oải của Trùng Tử.  

Có điều đúng vào lúc này linh thạch cực phẩm mà hắn nuốt vào lập tức nổ tung trong người, một dòng linh khí vô cùng tinh khiết khổng lồ lập tức xuất hiện, nhanh chóng chuyển hóa thành chân khí, chân khí của chuẩn Kim Đan trong cơ thể đang nhanh chóng căng đầy.  

Dương Bách Xuyên không trốn, bởi vì đang ở trong khu vực của đối phương, lẩn trốn cũng không có gì hay, kế tiếp chỉ có thể liều mạng đánh một trận tử chiến.  

Trong nháy mắt hai người Mặt Sẹo đã phi thân tới.  

Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn Mặt Sẹo từ bước từ không trung đi tới, đáp xuống trước mặt hắn.  

"Nhãi ranh, trốn đi? Sao không trốn nữa?" Mặt Sẹo dùng giọng chế giễu nhìn Dương Bách Xuyên.

“Biết rõ trốn không thoát thì trốn làm gì?” Dương Bách Xuyên hỏi lại, ngay sau đó nói: “Huống hồ, ngươi mạnh ở khu vực Kim Đan, có bản lĩnh thì đừng dùng khu vực Kim Đan mượn thiên địa chi thế, chúng ta đấu một trận? Có dám không?”  

“Ha ha thằng nhãi, đừng chơi trò thông minh ở trước mắt ta. Cho ngươi một cơ hội, giao bổn nguyên thạch và kiếm trong tay ngươi ra. Nếu không… Chết!” Mặt Sẹo cười lạnh.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười đáp: “Tên Tóc Thắt Bím kia cũng nói như vậy đó, nhưng tiếc là đã bị ta giết. Muốn cướp bảo vật thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”  

Nghe Dương Bách Xuyên nói Tóc Thắt Bím bị giết, Mặt Sẹo và nhị đệ của ông ta quá sốc. Tuy từ lúc không nhìn thấy tam đệ xuất hiện, họ cũng đã dự cảm được rằng tam đệ đã bị giết hại, nhưng khi chính tai nghe được thì vẫn khó có thể chịu nổi.  

“Thằng nhãi, hãy xưng tên ra. Nhị gia sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút.”  

Lão nhị ẻo lả trầm giọng nói.  

“Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Dương Bách Xuyên.” Giờ phút này, Dương Bách Xuyên đang cố gắng câu giờ nên hắn chỉ có thể căng da đầu đấu võ mồm với hai người Mặt Sẹo. Chỉ cần chuyển hóa xong linh khí trong cơ thể, hắn liền có cơ hội lật kèo.  

Mà đối với hai người Mặt Sẹo mà nói, nhìn thấy Dương Bách Xuyên bình tĩnh đến vậy khiến họ cũng cảm thấy không chắc chắn. Trong tay hắn có Tiên Khí, có thể phá vỡ khu vực Kim Đan, lại có thuật pháp thần thông quỷ dị. Nhân vật như thế đương nhiên không tầm thường, ai biết trên người thằng nhãi trước mặt này còn có mánh khóe gì nữa không.  

Cho nên hai người Mặt Sẹo cũng đang đề phòng và thăm dò chứ không lập tức ra tay với Dương Bách Xuyên.  

“Dương Bách Xuyên? Giết tam đệ của ta, nhị gia sẽ khiến ngươi hối hận đã đến với cõi đời này.” Lão nhị cắn răng nói.  

Dương Bách Xuyên cười đáp: “Mẹ nó, ta vốn đã hối hận khi tới nơi này của các ngươi rồi.”  

“Lão nhị, giết thằng nhãi này đi, trong cơ thể thằng nhãi có gì đó không bình thường.” Mặt Sẹo cảm giác được có gì đó không ổn, ông ta đã nhận ra trong cơ thể Dương Bách Xuyên có rất nhiều linh khí tồn tại, e là Dương Bách Xuyên đã dùng mánh gì rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc