SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhưng thái độ của anh hai Triệu Viễn Thành quá ngang ngược, làm Triệu Viễn Hiền thấy chướng mắt.  

Hơn nữa anh hai trách mắng con gái mình càng khiến Triệu Viễn Hiền ghét cay ghét đắng.  

Cho dù con gái của tôi không tốt thì cũng chẳng đến lượt anh trách mắng! Triệu Viễn Hiền đáp trả lại anh hai không khách khí chút nào.  

Dương Bách Xuyên cũng rất tức giận khi nghe thấy Triệu Viễn Thành chửi mắng châm chọc mình. Có điều anh chưa kịp mở lời đã nghe thấy Triệu Nam bảo vệ mình, thậm chí ba vợ tương lai cũng bênh vực mình, điều này khiến Dương Bách Xuyên rất cảm động.  

Sau đó Dương Bách Xuyên lại nghe thấy Triệu Viễn Thành mắng mỏ Triệu Nam, anh lập tức nổi giận, không thể nhẫn nhịn được nữa.  

Anh bước tới nhìn Triệu Viễn Thành, gằn giọng nói: "Hôm nay tôi nể mặt ông là chú hai của Triệu Nam nên không so đo với ông, nhưng có mấy lời tôi phải nói thẳng trước mặt. Tôi hi vọng từ nay về sau ông đừng hô to gọi nhỏ với Triệu Nam nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."  

Triệu Viễn Thành vốn đã tức giận vì bị ba con nhà chú ba chống đối, bây giờ nghe thấy câu nói mang ý cảnh cáo của Dương Bách Xuyên, ông ta lập tức nổi giận, thầm hừ lạnh trong lòng: hôm nay tôi không ra oai, cho các người thấy thực lực của võ cổ giả Ám Kình tầng sáu thì các người không biết Mã vương gia là ai.  

Nghĩ tới đây, Triệu Viễn Hiền bỗng đứng bật dậy đi về phía Dương Bách Xuyên, đồng thời nói: "Nhãi ranh, một thằng nhóc quê mùa như cậu là cái thá gì mà dám uy hiếp tôi? Hôm nay tôi sẽ thay phụ huynh của cậu dạy cậu làm người như thế nào."  

Thấy Triệu Viễn Thành vô liêm sỉ muốn ra tay, Dương Bách Xuyên cũng cười lạnh trong lòng. Mặc dù Triệu Viễn Thành là Ám Kình tầng sáu, theo lý thì anh không phải là đối thủ của ông ta. Nhưng anh là người tu chân, là truyền nhân của Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, lẽ nào lại không có bản lĩnh gì?  

Đúng là nực cười! Một võ cổ giả mà cũng dám uy hiếp anh, tưởng người tu chân dễ bắt nạt chắc?  

"Lão già, cho con mượn thần thức của người, nghiền ép lão già khốn khiếp này giúp con. Muốn ra vẻ chứ gì, hôm nay con sẽ khiến ông ta mất hết mặt mũi."  

Dương Bách Xuyên nói với sư phụ Vân Thiên Tà trong đầu. Anh biết mặc dù sư phụ mình chỉ là trạng thái nguyên thần, nhưng sức mạnh tinh thần, hay nói chính xác hơn là thần thức của ông vẫn là thần thức của Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, cao hơn linh thức không biết bao nhiêu lần.

Dáng vẻ Triệu Viễn Thành giống như muốn gây chuyện với Dương Bách Xuyên dọa Triệu Nam sợ nhảy dựng, không nhịn được gọi: "Ba!". Ý muốn ba mình ngăn cản bác hai, cô ấy không muốn ông ta làm Dương Bách Xuyên bị thương.  

Cho dù con gái cưng không gọi, Triệu Viễn Hiền cũng muốn ngăn cản Triệu Viễn Thành làm Dương Bách Xuyên bị thương, bởi vì trong mắt ông ấy, Dương Bách Xuyên có thể lấy ra đan Trú Nhan, chắc chắn có quan hệ với một tông môn cổ xưa nào đó, nhà họ Triệu không thể trêu vào.  

Bác hai Triệu Viễn Thành ở nhà bá đạo đã thành thói quen, trong mắt của ông ta không chứa nổi một hạt cát, thế nhưng càng như thế lại càng dễ gây thù.  

Triệu Viễn Thành không giống ông ấy, thường giao du trong giới kinh doanh, hiểu được cách giao tiếp giữa người với người, vì vậy Triệu Viễn Hiền chuẩn bị tiến lên ngăn cản Triệu Viễn Thành lại.  

Ông ấy cho Triệu Nam một ánh mắt yên tâm, Triệu Viễn Hiền ông chỉ là cổ võ giả Ám Kình tầng năm, không sánh bằng bác hai tầng sáu, đánh không lại đối phương ngăn cản thì vẫn được.  

Triệu Vũ Linh ở bên cạnh cũng đang sốt ruột, lần trước bị khí thế của Dương Bách Xuyên khí thế hù dọa đến mức sinh ra ám ảnh trong lòng, anh ta quay về kể với ba mình nhưng đối phương lại không tin.  

Bây giờ thấy ba mình sắp ra tay với Dương Bách Xuyên, anh ta hơi nóng nảy, muốn ngăn ông ta nhưng đã chậm.  

Chỉ thấy Triệu Viễn Thành khí thế hung hăng Triệu Viễn Thành lao đến cách Dương Bách Xuyên hơn một mét, giơ tay lên muốn tung một chưởng qua.  

Thế nhưng một giây sau, cả người ông ta chấn động, dừng lại, giống như bị định thân.

Bình luận

Truyện đang đọc