SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi Dương Bách Xuyên đặt câu hỏi, Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm đều ngây người.  

Gọi là bí bảo bởi vì tính chất bí mật của nó, là thứ các trưởng bối trong sư môn ban cho để bảo vệ tính mạng trong bí cảnh. Dương Bách Xuyên hỏi thẳng như vậy khiến hai người hơi khó xử.  

Bí bảo của mỗi người bọn họ đều khác nhau, nói ra thì chẳng khác nào để lộ lá bài tẩy của mình. Nếu người khác nghe thấy hoặc là trong ba người họ có ai nảy sinh ác ý trong bí cảnh thì nó chính là nhược điểm trí mạng.  

"Việc này..." Hạ Thiền do dự chốc lát.  

Diệp Vô Tâm ngây ra một lúc mới tỉnh táo lại, trợn mắt trừng Dương Bách Xuyên: "Ngươi bị ngu à? Bí bảo là lá bài tẩy của riêng mỗi người chúng ta. Giữa ba chúng ta nói ra cũng không sao, nhưng nếu bị người khác nghe thấy thì chẳng phải là để lộ nhược điểm của mình cho kẻ địch ư?  

Tóm lại, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết bí bảo của mỗi người chúng ta không giống nhau, đều là đồ trưởng bối trong sư môn ban tặng, là đồ vật của tiên gia. Ngươi đừng hỏi gì khác. Khi gặp phải tình cảnh nguy hiểm, chúng ta còn phải bảo vệ tính mạng đấy. Nói chung, ngươi chỉ cần biết ta và Hạ tỷ tỷ tốt với ngươi là được."  

Diệp Vô Tâm nói một tràng làm mặt Dương Bách Xuyên đỏ bừng lên. Quả thật hắn đã hỏi một vấn đề rất vô lễ và ngu ngốc, may mà Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền là người mình, chứ đổi thành người khác thì có lẽ họ sẽ trở mặt.  

Hắn cười ngượng ngập: "Ta sai rồi, ta sai rồi. Hiểu mà hiểu mà, chúng ta lên núi yêu thôi!"  

Sau đó ba người dùng thân pháp, bắt đầu leo lên núi yêu.  

Theo lời Quan Thiên Ngạo, ngọn núi yêu chọc trời này có rất nhiều hung thú, thậm chí sẽ có thế lực yêu tu cản trở, vì vậy rất nguy hiểm, tốt nhất là tách ra leo núi để tránh bị tấn công tới tấp.  

Mấy người bọn họ lên núi là ở ngoài sáng, còn yêu tu và hung thú thì ở trong tối, quả thật có nguy hiểm nhất định.  

Nhưng trong mấy người họ, người có tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn, không ai là kẻ tầm thường, đối phó với yêu tu và hung thú không tính là việc khó.  

Giờ mới chỉ bắt đầu lên núi thôi, vẫn chưa thật sự tiến vào bí cảnh Thao Thiết.  

Lần này Dương Bách Xuyên ra ngoài vốn là đi Đại Hoang tìm Hầu Đậu Đậu và con chồn, kết quả là xảy ra chuyện của Diệp Vô Tâm, bây giờ lại còn phải xông vào bí cảnh Thao Thiết, thật là kỳ quái.  

Nhưng hắn không cảm thấy có gì sai. Dù sao nơi này cũng là Đại Hoang, tìm Hầu Đậu Đậu và con chồn không thể gấp gáp được, chờ khi nào ra khỏi bí cảnh rồi đi tìm là được.  

Hắn không muốn Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền xảy ra chuyện gì, không muốn mình phải hối tiếc, chuyện của Liễu Linh Linh xảy ra một lần là đủ rồi.  

...  

Sau khi bắt đầu leo núi, Hạ Thiền đi đầu, Diệp Vô Tâm bảo Dương Bách Xuyên theo sát phía sau Hạ Thiền, còn nàng bọc hậu.  

Sự sắp xếp này khiến tên họ Dương nào đó rất phiền muộn, khi nào thì hắn cần phụ nữ bảo vệ chứ?  

"Đừng phí lời, mau đuổi theo Hạ tỷ tỷ đi. Chúng ta có bí bảo hộ thân, ngươi không có." Thấy Dương Bách Xuyên bày ra vẻ mặt không vui, Diệp Vô Tâm lập tức thúc giục hắn.  

"Khi nào thì ta cần nữ nhân bảo vệ hả? Ngươi đi giữa, ta bọc hậu." Dương Bách Xuyên từ chối.  

"Ngươi... để xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh." Diệp Vô Tâm lườm Dương Bách Xuyên, cũng đoán được hắn tự ái. Dù sao bây giờ mới chỉ leo lên núi yêu, khi nào vào trong bí cảnh Thao Thiết rồi tính tiếp.  

Dứt lời nàng liền đuổi theo Hạ Thiền, không để ý tới Dương Bách Xuyên nữa.  

Dương Bách Xuyên nhếch môi, thân hình chợt lóe lên, cất bước theo sau Diệp Vô Tâm, giữ khoảng cách ba mét với nàng. Còn Hạ Thiền đã không thấy bóng dáng.  

Diệp Vô Tâm vốn đang lo lắng cho Dương Bách Xuyên nên không đi nhanh, nào ngờ nàng vừa di chuyển liền nhận thấy Dương Bách Xuyên theo sau mình ba mét, thong thả đi theo. Nàng dùng linh thức quan sát mới phát hiện ra Dương Bách Xuyên rất ung dung nhàn nhã.  

Lúc này Diệp Vô Tâm đã biết mình lo thừa. Nàng nhớ lại ngày xưa Dương Bách Xuyên thể hiện tài năng ở núi La Phù, nhớ về năm ấy hắn đại náo thành Yêu Quang, lúc đó hắn mới chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Anh.  

Bây giờ cách hơn trăm năm, hắn đã có tu vi cảnh giới Phân Thần. Còn nàng thì sao?  

Nếu không được gia tộc bồi dưỡng trọng điểm và lão tổ tông đích thân dạy dỗ suốt hơn trăm năm, thì e là tu vi của nàng không đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn. Sự tiến bộ của nàng trong hơn trăm năm này được gia tộc ca ngợi là thiên tài thần tốc, nhưng so với Dương Bách Xuyên thì từ "thiên tài" này vô cùng nực cười.  

Nàng lẩm bẩm trong lòng: "Quái thai biến thái."  

Sau đó, Diệp Vô Tâm không đợi Dương Bách Xuyên nữa, dốc sức đuổi theo Hạ Thiền đã mất hút. 

Bình luận

Truyện đang đọc