SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi nghĩ lại, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy rất nhớ ba người, tuy người đàn ông trung niên không có tin tức về ba người. Nhưng dưới góc nhìn của Dương Bách Xuyên thì không có tin tức chính là tin tức tốt nhất. Anh cũng thấy yên tâm hơn hẳn, dù sao cũng không cần gấp, sau mười ngày nữa anh sẽ chuẩn bị đi đến Sơn Hải Giới.

Sau đó, anh nói với người đàn ông trung niên: “Anh đi đi, nhớ kỹ nói cho đồng bạn của anh là vào trước canh ba trưa mai, tất cả đều phải về Sơn Hải Giới. Nếu quá hạn mà không rời đi thì tự gánh lấy hậu quả.”

“Vâng vâng vâng, tiền bối yên tâm, tôi sẽ về chuyển lời.” Sau khi đáp ứng yêu cầu của anh xong, người đàn ông trung niên chạy trốn như thể hận cha mẹ sinh ít đi hai cái đùi vậy. Ông ta xem như là người duy nhất có thể bình yên rời khỏi Vân Môn.

Đợi đến khi tất cả mọi người rời khỏi, Dương Bách Xuyên nhìn về phía sau núi Vân thôn. Bước một bước ra, anh xuất hiện ngay trước mặt đám người Triệu Nam rồi nhìn mọi người và nói: “Mọi người đều chuẩn bị một chút, mười ngày lúc sau chúng ta sẽ rời khỏi trái đất và đi đến Sơn Hải Giới, mọi người có vấn đề gì không?”

Đối với việc đi đến Sơn Hải Giới, từ nhiều năm trước Dương Xuyên đã từng nói với mọi người rồi. Thật ra mọi người luôn mong ngóng đối với Sơn Hải Giới tràn ngập thần bí, bây giờ nghe chính miệng Dương Bách Xuyên nói ra như vậy, lòng họ cũng không khỏi kích động, một đám tỏ vẻ không có vấn đề gì cả.

Không có vấn đề gì với việc rời đi, điều duy nhất khiến mọi người không yên lòng thật ra chính là người nhà của họ. Nhưng bản thân họ cũng biết đây là chuyện không có cách nào, lớn tuổi mà có thể tu chân, tuổi nhỏ có chút thiên phú đều đã được Dương Bách Xuyên kết nạp vào Vân Môn hết, cung cấp cho họ đầy đủ tài nguyên tu luyện, không thiếu chút nào.

Những người có người nhà ở nhà cũng đã đều thấy được, mỗi người đều có cách sống và duyên phận khác nhau, chưa chắc tu chân đã là chuyện tốt, chưa chắc làm người bình thường đã là không hạnh phúc.

Cho nên mấy người phụ nữ và bạn bè của Dương Bách Xuyên đều nghĩ rằng, cũng không hẳn là vướng bận, tốt xấu gì hiện tại bọn họ đều xem như đã là người tu chân từng bước một, vẫn phải hiểu được điểm này.

Nhưng, về phần này thì tự Dương Bách Xuyên cũng đã có sắp xếp của mình. Trước khi đi anh sẽ tự mình luyện chế đan dược để lại cho đệ tử Vân Môn cùng với người nhà của bạn bè thân thích. Dù có không tu chân cũng sẽ khiến bọn họ có một cơ thể khỏe mạnh trường thọ, bình an mạnh khỏe vượt qua cả đời.

Sau khi sắp xếp xong, mấy người phụ nữ đều lần lượt rời đi, trước khi đi thì từ biệt người nhà là điều tất yếu.

Những trong sân có hai người không rời đi, một người là Vương Tông Nhân, một người là Lưu Tích Kỳ.

Dương Bách Xuyên nhìn hai người là biết bọn họ có chuyện muốn nói, hiếm khi anh mới cười hỏi: “Có cái gì thì nói đi xem nào?”

Lưu Tích Kỳ nhìn Vương Tông Nhân và cười nói: “A Nhân nói trước đi, chuyện của tôi không quan trọng.”

Vương Tông Nhân nhìn Dương Bách Xuyên, có chút xấu hổ.

“Đàn ông có chuyện thì nói, có rắm thỉ thả, ở trước mặt vi sư còn che giấu cái gì? Cũng không có người ngoài ở đây, có phải có suy nghĩ gì đối với việc đi đến Sơn Hải Giới không?” Dương Bách Xuyên nhìn đồ đệ là Vương Tông Nhân, trong lòng vẫn rất vui mừng. Trong ba đồ đệ thì Vương Tông Nhân là người chín chắn nhất, cũng là người khiến anh yên tâm nhất.

Về phần đại đệ tử tử Độc Cô Hối và tam đệ tử Võ Kiếm, lúc này còn không biết đang ở chỗ nào của Sơn Hải Giới. Hai tên nhóc kia một đứa thì giống con khỉ, một người thì là hũ nút, nhưng cũng là người có thể gây chuyện nhất.

So sánh ra thì Vương Tông Nhân là người Dương Bách Xuyên yên tâm nhất.

Vương Tông Nhân nghe sư phụ Dương Bách Xuyên nói như thế thì cắn răng một cái và nói: “Sư phụ, con muốn tạm thời ở lại trái đất.”

Dương Bách Xuyên nghe nói vậy thì sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng có chút hiểu ra. Vương Tông Nhân đã từng đến Sơn Hải Giới, biết người tu chân ở Sơn Hải Giới tàn khốc đến mức nào. Có lẽ là do đã từng trải qua nên không muốn đi nhỉ?

“Cậu sợ đó hả?” Dương Bách Xuyên trầm giọng nhìn nhị đồ đệ và hỏi.

Vương Tông Nhân run rẩy cả người, nhưng ngay lập tức đáp: “Sư phụ, đệ tử… Đệ tử có hơi sợ thật, mấy năm trôi qua, con hiểu rõ tâm cảnh và tu vi của mình vẫn chưa đến nơi đến chốn, đến Sơn Hải Giới vẫn chẳng thể giúp sư phụ được gì như cũ. Đặc biệt là lần này Liễu sư nương ngã xuống, lòng đệ tử khó chịu. Nếu lúc ấy con có thể bứt phá tu vi thì có lẽ sẽ không bị Đại Tôn Ma Đầu bắt, càng sẽ không để cho Vân Môn mất đi mười mấy đệ tử tinh anh, càng không để Liễu sư nương ngã xuống.

Nói đến cùng chung quy vẫn là do con vẫn chưa tu luyện đủ về mặt tâm cảnh nên không thể tiến bộ. Thế nên con muốn ở lại, một mặt là vì muốn tìm hiểu tu vi tâm cảnh cho kỹ càng, hơn nữa khi sư phụ và các sư nương rời đi, Vân Môn tại trái đất cũng cần một người tọa trấn. Đệ tử bất tài, muốn san sẻ với sư phụ.

So sánh với sự tàn khốc của giới tu chân ở Sơn Hải Giới, đệ tử cảm thấy hoàn cảnh của trái đất càng thích hợp với việc tìm hiểu tĩnh tu của con, thế nên xin sư phụ chấp thuận.”

Dương Bách Xuyên nghe nhị đồ đệ nói như thế, trong lòng rất vui mừng. Anh không nhiều lời mà vỗ bả vai của Vương Tông Nhân và nói: “A Nhân, cậu có lòng quá, được, một khi đã như vậy thì sư phụ đồng ý. Về sau Vân Môn ở địa cầu sẽ giao cho cậu, vi sư lại càng an tâm hơn.”

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên đưa ra quyết định truyền vị trí môn chủ Vân Môn cho nhị đồ đệ Vương Tông Nhân. Trên phương diện quản lý tông môn, Vương Tông Nhân là người thích hợp nhất trong ba đồ đệ của anh.

Nếu đồ đệ quyết định ở lại để san sẻ bớt gánh nặng thay mình, người làm sư phụ như Dương Bách Xuyên cũng sẽ không keo kiệt. Anh nói: “Lấy pháp khí của cậu ra, vi sư để lại niệm tưởng trước khi đi cho cậu.”

Vương Tông Nhân nghe vậy trong lòng vui vẻ, trở tay lấy pháp khí của mình ra cung kính dâng cho sư phụ Dương Bách Xuyên. Pháp khic của hắn ta là một thanh Linh Kiếm thượng phẩm, cũng coi như là một pháp khí không tồi.

Nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ rằng nếu đồ đệ tiếp quản Vân Môn ở địa cầu và trở thành môn chủ của môn phái đứng đầu, pháp khí có trong tay cũng không thể quá keo kiệt được.

Anh cầm pháp khí của Vương Tông Nhân ở trong tay. Lòng vừa động một cái, Long Lân ở trong đan điền đã được triệu hoán ra, Dương Bách Xuyên nói: “Thanh Long Lân này cũng coi như đã đi theo vi sư qua các trận chém giết chiến đấu, có công rất lớn. Đáng tiếc sau trận đánh thành Yêu Quang năm đó, Long Lân đã bị hao tổn, phía yển có vết rạn và mất đi sức chiến đấu.

Mấy năm nay tu vi vi sư bị phong ấn nên cũng không chăm sóc nuôi dưỡng long lân được. Hiệu tại tôi sẽ dung hợp long lân vào linh kiếm của cậu, hẳn là có thể khiến linh kiếm của cậu tăng lên cấp nhất phẩm. Đây xem như là sự thúc giục của vi sư đối với cậu, sau này không có vi sư bên cạnh, cậu cũng đừng có chậm trễ việc tu luyện, con đường tu chân không tiến tất sẽ lùi, cậu phải ghi nhớ thật kỹ mới được.”

“Đệ tử ghi khắc lời dạy bảo của sư phụ, hoàn toàn không dám thả lỏng lười biếng.” Vương Tông Nhân nghe sư phụ nói vậy bèn vội vàng trả lời.

Sau khi gật đầu, Dương Bách Xuyên cầm linh kiếm và long lân ở mỗi một bên tay. Lòng vừa động, linh kiếm và huyền phù Long Lân ở trong lòng bàn tay anh, anh phun ra năm chữ: “Ngọn lửa thần hồn, lên!”

Tức khắc, phía phải trái của lòng bàn tay Dương Bách Xuyên xuất hiện hai ngọn lửa màu xanh. Đây chính là cảm ngộ anh lĩnh hội được khi tĩnh tọa bên cạnh ngôi mộ chôn di vật của Liễu Linh Linh.

Mấy năm nay, trong mắt mọi người thì Dương Bách Xuyên không làm gì hết, nhưng thực tế thì anh đang lại đang tu luyện Kinh Nguyên Thần đến đỉnh, sau thì đạt được thần thông thần hồn. Ngọn lửa màu xanh này chính là thần thông cao nhất của Kinh Nguyên Thần. Sau khi anh cảm ngộ được vè kết hạch chân hỏa dung hợp, nó biến thành ngọn lửa màu lam có uy lực vô cùng lớn này.

Ngay sau đó, khi ngọn lửa thần hồn màu xanh xuất hiện, linh kiếm và long lân nháy mắt hòa tan.

“Hợp!”

Dương Bách Xuyên khẽ quát một tiếng, linh kiếm trắng bạc và long lân màu xanh lơ hóa thành trạng thái dịch lỏng dung hợp vào nhau.

Những năm gần đây, Dương Bách Xuyên cũng không phải không hề làm gì, thật ra anh tìm hiểu một lượt những truyền thừa sư phụ để lại, có thể hiểu cả về luyện khí luyện đan. Đặc biệt anh học được rất nhiều kiến thức luyện khí, trước kia đã có kinh nghiệm luyện đan rồi. Sau đó hiểu được luyện đan và luyện khí cũng như nhau. Lúc này xem như anh tự tay luyện chế một thanh pháp khí cho Vương Tông Nhân.

Hoặc có thể nói là dung hợp.

Dưới ngọn lửa thần hồn hùng mạnh, việc luyện khí vô cùng dễ dàng, không khác với luyện đan là mấy. Khác ở chỗ, luyện khí cần có trận pháp và các phương pháp khác. 

Bình luận

Truyện đang đọc