SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên cứ tưởng động băng vạn năm rất sâu, ai ngờ chỉ sâu tám chín mét, hơn nữa không gian không lớn, diện tích khoảng sáu bảy chục mét vuông, cũng không có hàn khí bao phủ, có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.  

Anh vừa mới xông vào trong thì nghe thấy tiếng gầm to.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn thấy nữ ma đầu Hồng Phất vung móng vuốt về phía mình.  

"Ra tay!" Giọng nói của Vân Thiên Tà lại vang lên.  

Dương Bách Xuyên không thèm nghĩ ngợi, lập tức chém một kiếm về phía nữ ma đầu Hồng Phất.  

Lúc này, anh trông thấy cơ thể nữ ma đầu Hồng Phất chợt run lên.  

Anh biết là sư phụ đã ra tay, chắc là sử dụng tinh thần lực.  

Kiếm của Dương Bách Xuyên chém xuống.  

"Á!"  

Nữ ma đầu Hồng Phất gào thét thảm thiết, thân thể bị Dương Bách Xuyên chém đôi.  

Thật ra anh cũng biết sư phụ ra tay thì trăm phần trăm là nữ ma đầu chết chắc.  

Một nhát kiếm của anh cũng chỉ là đánh hôi thôi.  

Rầm!  

Thi thể của nữ ma đầu Hồng Phất chia thành hai nửa đổ xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.  

Ngay sau đó, một viên tròn màu vàng to bằng hạt đậu Hà Lan lóe lên tia sáng, bay ra khỏi đầu nữ ma đầu Hồng Phất rồi bay vèo ra bên ngoài.  

"Hừ! Dừng!"  

Dương Bách Xuyên nghe thấy sư phụ lạnh lùng hừ mũi, hô một chữ "dừng". Thế là hạt châu màu vàng dừng giữa không trung như bị cố định.  

Anh biết đây hẳn là kết tinh đạo hạnh của nữ ma đầu, bèn nhảy lên bắt lấy.  

"Á! Dương Bách Xuyên, bà đây nguyền rủa mày không được chết tử tế!"  

Dương Bách Xuyên không ngờ trong hạt châu màu vàng lại vang lên tiếng mắng chửi của nữ ma đầu Hồng Phất. Sau đó hạt châu vàng phát ra ánh sáng, một đốm sáng màu trắng từ trong hạt châu bay ra, lóe lên một cái rồi bay ra ngoài hang động.  

Dương Bách Xuyên cầm hạt châu trong tay, đã lấy được kết tinh đạo hạnh. Anh nhìn đốm sáng trắng vừa bay ra khỏi động, trầm ngâm hỏi sư phụ: "Lão già ơi, đốm sáng trắng kia có phải là nguyên thần của nữ ma đầu không?"  

"Xem như là chuẩn nguyên thần." Vân Thiên Tà thở dài một tiếng.

Dương Bách Xuyên không hiểu câu nói của sư phụ: "Lão già ơi, nguyên thần còn có chuẩn nguyên thần sao?"  

"Đúng vậy. Bất kỳ người tu đạo nào cũng vậy, chỉ khi tu vi đạt tới cấp bậc Kim Đan mới sinh ra thần hồn, dưới Kim Đan cùng lắm cũng chỉ là linh hồn khá mạnh mà thôi.  

Nữ ma đầu Hồng Phất chưa độ thiên kiếp, nói một cách nghiêm ngặt thì linh hồn của ả cùng lắm là thần hồn, trên linh hồn là thần hồn. Mà Kim Đan kỳ mới chỉ là thần hồn đưa vào trong kim đan. Kết tinh đạo hạnh của nữ ma đầu Hồng Phất tương đương với Kim Đan, đốm sáng trắng vừa chạy trốn kia là thần hồn của ả.  

Sau khi đạt thành Nguyên Anh, nguyên thần mới chính thức được gọi là nguyên thần, dưới Nguyên Anh đều là chuẩn nguyên thần. Sau này ta sẽ giảng cho con vấn đề này."  

Tâm trạng Vân Thiên Tà không tốt lắm. Dương Bách Xuyên đoán là ông thấy thần hồn của nữ ma đầu trốn đi thì nghĩ đến chính mình, lòng hơi xúc động. Hiện tại ông cũng là trạng thái tàn hồn. 

Bình luận

Truyện đang đọc