SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Cũng đúng lúc này, Liên Thành Hải Bằng tức giận hét lên: “Thằng nhóc chết tiệt, mày dám tổn thương bảo bối của tao, lão phu muốn mày phải chết.”  

Cách đó vài chục mét tuyền đến tiếng gào thét giận dữ của Liên Thành Hải Bằng, Dương Bách Xuyên đã đốt chết mảng sâu độc lớn khiến ông ta vô cùng đau lòng.  

Dương Bách Xuyên quay lại, chỉ thấy một làn sương mờ màu xanh lá cây tỏa ra từ cơ thể Liên Thành Hải Bằng, phân tán về phía Đoan Mộc Hành Thiên.  

Trong phút chốc, Đoan Mộc Hành Thiên ho khục khục, rõ ràng đây là một loại khí độc, Liên Thành Hài Bằng lao về phía Đoan Mộc Hành Thiên như thể sắp giế t chết ông ấy.  

Hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ như máu, anh thét lên, nhảy một cái bay lên sáu mét trên không trung, trong tay cầm một viên đá nhặt được từ dưới đất, dùng chân khí bắn về phía Liên Thành Hải Bằng.  

Viên đá phá không bay về phía Liên Thành Hải Bằng, đây là một kích nén giận của Dương Bách Xuyên nhưng sức mạnh không hề yếu.  

Có lẽ cảm nhận được nguy hiểm, Liên Thành Hải Bằng dừng động tác, xoay người né tránh cục đá của Dương Bách Xuyên.  

Ầm!  

Răng rắc.  

Hòn đá đập trúng một gốc đại thụ to lớn, thân cây lập tức nứt làm đôi.  

Trong mắt Liên Thành Hải Bằng thoáng qua một tia khiếp sợ, ông ta thầm mừng vì đã né tránh đòn tấn công của Dương Bách Xuyên.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên bay vọt lên giữa không trung, đáp xuống bên cạnh Đoan Mộc Hành Thiên, một tay giữ ông ấy dựa vào lưng mình, vận chuyển chân khí kiểm tra tình trạng trúng độc của Đoan Mộc Hành Thiên.  

Cũng may khí độc trong cơ thể ông ấy có thể được chân khí tinh luyện, trong chớp mắt đã được hóa giải.  

“…Ông thấy thế nào?” Anh định gọi ông ngoại, nhưng cuối cùng lại không kêu được. Thứ nhất anh không có thói quen này, trước khi biết rõ mọi chuyện, Dương Bách Xuyên không thể thuyết phục được trái tim mình.   

Sắc mặt Đoan Mộc Hành Thiên tái nhợt, lại lắc đầu nói: “Không sao, không phải ông bảo cháu đi nhanh rồi à, sao lại không chịu nghe lời?”  

Đoan Mộc Hành Thiên biết rõ thủ đoạn của Liên Thành Hải Bằng, thấy Dương Bách Xuyên quay lại thì vô cùng lo lắng.  

“Ông đừng lo, cháu không sợ lão độc vật kia.” Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn Liên Thành Hải Bằng đang đứng ở cách đó hơn trăm mét.  

“Haizz…” Đoan Mộc Hành Thiên thở dài.  

Đúng lúc này, Liên Thành Hải Bằng âm u nói: “Được, hôm nay lão phu sẽ lấy hết cái mạng nhỏ của mày và mạng già của lão Đoan Mộc kia, không ngờ một thằng nhóc như mày cũng có chút thú vị đấy, thật sự cho rằng hỏa diễm của mình có thể đốt hết sâu độc của lão phu à, hừ!”  

Sau khi Liên Thành Hải Bằng hừ lạnh một tiếng thì cả người chấn động, chỉ thấy áo choàng đen rộng lớn không gió tự động di chuyển. Ngay sau đó, sâu độc màu đỏ từ từ bò ra từ phía dưới áo choàng, ngoài ra còn xuất hiện một con Mãng Xà hai đầu đen như mực.  

Mãng Xà hai đầu to bằng bắp đùi của người lớn, quấn quanh người Liên Thành Hải Bằng phun ra chiếc lưỡi đỏ tươi khạc ra từng tia khí độc, ánh mắt đỏ như máu, nhìn qua rất kỳ dị.  

Đến đây vẫn chưa hết, Liên Thành Hải Bằng lại lật lòng bàn tay, lấy ra một đồ vật giống hệt xương người, đặt lên miệng thổi.  

Ùng ục ùng ục! 

Bình luận

Truyện đang đọc