SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau đó, mấy người Phong Thiên Nhai rời đi, ba con nhà Thân Đồ và Thiên Tuyệt cũng ra ngoài. Bởi vì bọn họ thấy Dương Bách Xuyên lộ vẻ mệt mỏi.  

Nghĩ cũng đúng, hôm nay Dương Bách Xuyên nào là luyện đan, nào là đánh nhau với Miêu Mậu Thiên, tiêu hao rất lớn.  

Sau khi mọi người đi hết, Dương Bách Xuyên dựa vào ghế, nói với không khí: "Thu Nhi, em nói xem liệu ba thằng nhóc kia có xảy ra chuyện không?"  

Ngô Mặc Thu không hiện thân, mà đi tới sau lưng Dương Bách Xuyên bóp vai cho anh: "Tiên sinh, em cảm thấy chắc là không đâu."  

"Sao lại nói vậy? Thằng nhóc Độc Cô Hối kia là chuyên gia gây họa đấy!" Dương Bách Xuyên nhắc đến đại đồ đệ là lại nhức đầu. Nhà người ta thường thì đại đồ đệ chín chắn không để sư phụ phải lo lắng, nhưng đến lượt anh thì ngược lại.  

Ngô Mặc Thu vừa bóp vai cho Dương Bách Xuyên vừa chậm rãi phân tích: "Độc Cô Hối là con khỉ không chịu ngồi yên, nếu cậu ấy ở một mình mà gây chuyện thì cũng không có gì lạ. Nhưng nếu có thêm một người chín chắn như Vương Tông Nhân thì khác, ít nhiều gì cũng kìm hãm một chút. Còn cả Võ Kiếm trầm tính ít nói nữa. Hai người đi với Độc Cô, Độc Cô Hối muốn làm gì Võ Kiếm sẽ phản đối. Vì vậy em cảm thấy có lẽ ba người họ sẽ không gây chuyện đâu."  

"Chỉ mong là thế. Anh dặn Độc Cô Hối tìm A Nhân và Võ Kiếm đến đại hội luận đạo Tiên Thiên sớm, nói không chừng ba thằng nhóc thúi này đang vi vu nơi nào rồi."  

"Tiên sinh à, ba người họ đều là Trúc Cơ rồi, tu vi không kém. Anh đừng lo, sẽ không sao đâu."  

"Với chút tu vi đó của bọn họ, nếu rơi vào hoàn cảnh trong sơn cốc ngày hôm nay thì không đáng kể..."  

Hai người trò chuyện câu được câu chăng. Dương Bách Xuyên nhắm hai mắt lại, ý thức tiến vào trong không gian bình Càn Khôn.  

Lúc nãy Ngô Mặc Thu so sánh Độc Cô Hối với khỉ, Dương Bách Xuyên mới nhớ ra trong không gian bình Càn Khôn còn có ba linh thú.  

Lần này đi xa anh mang theo cả ba con linh thú: chồn Hương Hương, Hầu Đậu Đậu và Vượng Tử. Không gian bình Càn Khôn nhận vật thể sống đi vào nên cũng tiện.  

Dù sao để ba con linh thú chạy lung tung ở quê cũng không phải biện pháp hay. Linh thú chung quy vẫn là linh thú, cũng cần trưởng thành giống con người.  

Lần này đến đại hội luận đạo, bí địa núi Trường Bạch là nơi rèn luyện tốt nhất. Đến lúc đó vào trong bí cảnh, nói không chừng thiên phú tìm bảo vật của con chồn có thể phát huy tác dụng.  

Do đó lúc ra ngoài Dương Bách Xuyên đã thu cả ba linh thú vào không gian bình Càn Khôn. Linh thú không biết nói chuyện, chúng sẽ không tiết lộ cho người khác bí mật trên người anh có bình Càn Khôn.  

Sau khi ý thức tiến vào bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên lập tức nghe thấy tiếng gào "kéc kéc kéc" và tiếng nước ào ào, chốc chốc còn có tiếng sủa của Vượng Tử.  

Anh phát hiện ba con linh thú đang ở bờ hồ gầm gừ với cá Rồng.  

Dẫn đầu là con chồn. Bên cạnh ba con linh thú có một ít xương cá.  

Mà trong hồ nước, cá Rồng chúa không ngừng nhảy lên khỏi mặt nước, dường như rất phẫn nộ.  

Trên bờ, ba con linh thú nhe răng nhếch miệng với cá Rồng, rõ ràng là chúng đang khiêu chiến cá Rồng trong hồ.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy xương cá bên cạnh ba con linh thú, sao còn không hiểu. Nhất định là con chồn và Hầu Đậu Đậu tham ăn đã ăn cá Rồng trong hồ. Con cá Rồng chúa kia không làm gì được, chỉ biết nhảy lên quẫy nước.  

Dương Bách Xuyên nhìn cảnh tượng này mà dở khóc dở cười. May là có một con cá Rồng khổng lồ ở đây, không thì với tính cách của con chồn và Hầu Đậu Đậu, chắc chắn chúng sẽ ăn sạch cá Rồng trong hồ.  

Đúng là nghiệp chướng mà!  

Tao cmn giữ lại cá Rồng là để nuôi chứ không phải cho chúng mày ăn, muốn ăn thì tao đã ăn từ lâu rồi.  

Dương Bách Xuyên kêu rên trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc