SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đó là một loại thiên phú bẩm sinh, hay là tốc độ nhanh tột cùng?  

Anh cố gắng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào đối phương: "Cô không cần quan tâm tôi phát hiện ra bằng cách nào. Truyền thừa nền văn minh suốt mấy nghìn năm của Trung Quốc không phải thứ dị năng giả châu  u các người có thể hiểu được. Cô hãy nói cho tôi biết cô, hoặc là các cô đã làm gì Liễu Linh Linh? Có lẽ tôi có thể tha cho cô một con đường sống."  

Dương Bách Xuyên nói xong, Ruth cười khẽ: "Ha ha, Dương Bách Xuyên, anh hài hước ghê! Tha cho tôi một con đường sống á? Anh có giỏi thì bắt được tôi rồi hẵng nói. Về phần Liễu Linh Linh, tôi nói thật cho anh biết vậy. Từ lúc bắt đầu điều tra anh, chúng tôi đã tra được toàn bộ về anh, bao gồm cả cô bạn Liễu Linh Linh của anh vừa hay đang ở Pháp.  

Trùng hợp là cô ta đang học vẽ ở phòng tranh của tôi, cũng xem như bạn học của tôi. Sau đó chúng tôi trở thành bạn bè. Điểm này thì anh cứ yên tâm, tôi không hại cô ta, chỉ đặt cô ta vào phạm vi giám sát thôi.  

Về phần Dương tiên sinh, điều đáng tiếc là chúng tôi đã hao tiền tốn của bồi dưỡng ra một thế thế lực ở Trung Quốc nhưng lại bị anh đã tiêu diệt. Chuyện này khiến anh trai tôi rất tức giận. Anh năm lần bảy lượt gây ra không ít phiền phức cho chúng tôi, vì vậy lần này tôi đến Trung Quốc là để lấy mạng anh.  

Nhưng sau khi chứng kiến biểu hiện của anh ở đại hội võ cổ và sơn cốc tươi đẹp kia, tôi quyết định không giết anh nữa, có lẽ chúng ta có thể làm bạn.  

Dương Bách Xuyên à, Vân Môn vừa mới thành lập, nếu gia nhập với chúng tôi, Vân Môn của anh sẽ trở thành thế lực đứng đầu Trung Quốc, anh sẽ nhận được tài phú vô tận từ chúng tôi, muốn gì có lấy. Chỉ cần anh kéo theo Vân Môn gia nhập với chúng tôi là được."  

Khi Ruth nói đến từ "chúng tôi", nét mặt và giọng điệu lộ rõ thái độ trịch thượng, thậm chí còn vô cùng tự tin. Dường như cô ta, hay nói chính xác hơn là thế lực sau lưng cô ta cực kỳ đáng gờm.  

Hơn nữa cô ta còn nhắc đến "anh trai", thông tin này tiết lộ Ruth là thành viên nòng cốt của thế lực sau lưng cô ta.  

Mà Dương Bách Xuyên đã đoán được thế lực trong miệng cô ta.  

Anh cười gằn: "Nếu tôi đoán không sai thì thế lực của cô là tổ chức sát thủ Xương Hoa đúng không?"  

"Ha ha, Dương Bách Xuyên, anh rất thông minh. Đúng là như thế, nhưng tôi phải nói cho anh biết một điều: Sát thủ Xương Hoa chỉ là một thế lực thuộc gia tộc chúng tôi mà thôi. Vì vậy, nếu gia nhập gia tộc chúng tôi, anh sẽ có tất cả những gì anh muốn. Tiền bạc, quyền lực, đàn bà, thậm chí là sức mạnh cường đại."  

Lúc này Ruth nói tiếng phổ thông không hề trúc trắc, thậm chí còn lưu loát hơn người Trung Quốc. Khi nói về gia tộc, lời lẽ tràn đầy tự hào.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nghe thấy cô ta nói tổ chức sát thủ nổi tiếng thế giới chỉ là một thế lực thuộc gia tộc bọn họ, tuy bề ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, song trong lòng đã dậy sấm.  

Dương Bách Xuyên thừa biết bị một thế lực hùng mạnh như vậy ghi thù, sau này mình đừng mong sống yên ổn.  

Ruth đã nói rõ ràng, yêu cầu anh gia nhập gia tộc bọn họ, mà nói thẳng ra là thần phục, chịu sự khống chế của bọn họ, trở thành người đại diện của gia tộc bọn họ tại Trung Quốc.  

Vì sao gia tộc bọn họ nhất định phải bồi dưỡng thế lực ở Trung Quốc?  

Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết, nhưng anh chắc chắn đó không phải chuyện tốt lành gì.  

Bắt Dương Bách Xuyên thần phục gia tộc bọn họ, đùa gì thế?  

Nếu anh thần phục gia tộc của Ruth, trở thành người đại diện tại Trung Quốc thì chẳng phải là giặc phản quốc sao?  

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn Ruth: "Ồ, nói trắng là bảo tôi trở thành người đại diện của gia tộc các người tại Trung Quốc chứ gì? Hay nói là nô lệ?"  

Ruth mỉm cười, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đúng mà cũng không đúng. Ở ngoài anh chỉ cần góp sức lúc gia tộc cần là được. Nói đúng ra thì không tính là nô lệ. Nhưng cho dù trở thành nô lệ của gia tộc thì cũng là niềm vinh hạnh của anh. Anh không biết ở phương Tây có bao nhiêu người muốn trở thành nô lệ của gia tộc chúng tôi nhưng không đủ tư cách đâu." 

Bình luận

Truyện đang đọc