SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"A Lôi, có xảy ra hỗn loạn gì không?" Đoan Mộc Hành Thiên vừa uống trà vừa hỏi Đoan Mộc Lôi.  

"Thưa ông chủ, xem như tất thảy vẫn bình thường." Đoan Mộc Lôi trả lời.  

Đoan Mộc Hành Thiên đang định uống trà bỗng nhíu mày, đặt tách trà xuống rồi chất vấn: "Bình thường là bình thường, thế nào là coi như bình thường?"  

"Ừm, hôm nay xuất hiện một chàng trai tên là Dương Bách Xuyên đến từ nội địa, có lẽ là con cháu một gia tộc lớn nào đó. Cậu ta mua một lèo tám trăm triệu đô la nguyên thạch, sau đó cắt ra phỉ thúy băng chủng cao cấp và một khối đế vương lục lão khanh chủng hình người. Cuối cùng tôi mua lại phỉ thúy đế vương lục với giá một tỷ rưỡi." Đoan Mộc Lôi nhìn Đoan Mộc Hành Thiên và cẩn thận giải thích, rất sợ ông chủ trách mình tiêu tốn một tỷ rưỡi, dù sao đây cũng là số tiền không nhỏ.  

Tuy nhiên, Đoan Mộc Hành Thiên trầm ngâm giây lát rồi cất lời: "Đế vương lục to cỡ nào mà đáng để ông tiêu tốn một tỷ rưỡi?"  

"Cao một mét hai, hơn nữa nó có hình người tự nhiên. Lý Mục đã giám định." Đoan Mộc Lôi vội vã trả lời.  

"Cao một mét hai? Một tỷ rưỡi xem như nhặt được của hời rồi. Tốt lắm!" Rốt cuộc Đoan Mộc Hành Thiên cũng nở nụ cười. Ông ấy nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: "Dương Bách Xuyên có thể cắt ra đế vương lục đúng là vận may ngút trời."  

"Chưa hết đâu ạ. Dương Bách Xuyên chọn một lèo mười tám tảng đá, còn dư mười sáu tảng chưa cắt. Tôi cảm thấy cậu ta là cao thủ đổ thạch, có lẽ trong mười sáu tảng đá còn lại đa phần đều sẽ có ngọc. Tôi đã cho người đi theo dõi." Trong mắt Đoan Mộc Lôi lóe lên tia sáng.  

Nghe ông ta nói vậy, Đoan Mộc Hành Thiên gật đầu hài lòng. Đương nhiên phải để mắt đến con dê béo mua hàng số lượng lớn chứ! Phỏng chừng hiện giờ Dương Bách Xuyên có thể rời khỏi Nam Quốc hay không cũng là một vấn đề.  

Cho dù gia tộc Đoan Mộc không đi chia chén canh này thì cũng có các thế lực khác để mắt đến Dương Bách Xuyên, hành động của Đoan Mộc Lôi hết sức bình thường.  

Đoan Mộc Hành Thiên cười ha hả: "E là không chỉ có nhà chúng ta đi theo cậu ta đúng không?"  

Đoan Mộc Lôi gật đầu: "Đúng vậy. Chúng tôi phát hiện có bốn nhóm người, bao gồm lão già nhà Thân Đồ, tên quái gở người Thái Lan, hòa thượng rởm Myanmar và một ninja Nhật Bản, đều là bốn cao thủ Ám Kình tầng chín giai đoạn sau. Sau khi Dương Bách Xuyên rời đi, cả bốn người đều rời khỏi, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đuổi theo Dương Bách Xuyên."  

"Bốn cao thủ đi đánh cướp, tên nhóc kia lành ít dữ nhiều, cho dù cậu ta là cao thủ Ám Kình tầng chín đỉnh phong cũng toi đời." Đoan Mộc Hành Thiên thổn thức.  

"Đây chỉ là mặt nổi thôi, chưa kể có không biết bao nhiêu người bí mật đi theo. Dù sao mười sáu tảng đá Dương Bách Xuyên chưa cắt rất có thể cũng là nguyên thạch có ngọc. Đây là một vụ làm ăn lớn, ông chủ có muốn có chen chân không?"  

Đoan Mộc Lôi đưa ra lời đề nghị, nói xong lại bổ sung: "Về phần Dương Bách Xuyên, tôi phát hiện thấy cậu ta không có tí nội lực nào, hoàn toàn là một người bình thường. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là lúc nhìn vào mắt cậu ta, tôi cảm thấy ánh mắt cậu ta sâu thăm thẳm, trong mắt có tinh thần hội tụ rất giống cao thủ võ cổ, nhưng không nhìn ra điểm đặc biệt. Thật kỳ lạ!"  

Đoan Mộc Hành Thiên lắc đầu: "Trước tiên cứ cử người theo dõi rồi tính tiếp. Cao thủ tề tựu, chúng ta không chiếm được hời đâu. Vả lại đang ở trên địa bàn của chúng ta, nếu truyền ra ngoài thì khó nghe lắm."  

Đoan Mộc Lôi gật đầu: "Vâng, tôi sẽ cho người theo dõi cậu ta gắt gao, nếu có biến cố thì chúng ta lén ra tay."  

Nói đến đây, Đoan Mộc Lôi đột nhiên nhớ ra Dương Bách Xuyên từng hỏi chuyện mười mấy năm trước một chi nhà ông chủ di dân từ thành phố Dương Trung Quốc đến Nam Quốc, và người phụ nữ tên là Mộc Uyển.  

Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên nói ra chuyện này, dù sao chuyện mười mấy năm trước một chi nhà ông chủ di dân cũng rất bí mật, không có nhiều người biết, vậy mà Dương Bách Xuyên lại biết, nói không chừng trong này có thông tin hữu dụng đối với ông chủ. 

Bình luận

Truyện đang đọc