SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

ba đồ đệ của Dương Bách Xuyên, Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân, Võ Kiếm đứng yên một chỗ nhìn sư phụ bày trận, trong mắt mỗi người đều có một ngôi sao nhỏ.  

Tất cả mọi người không nói gì, sợ quấy rầy Dương Bách Xuyên.  

Mọi người cũng tràn đầy lo lắng, nhìn thân thể đang run rẩy ướt đẫm mồ hôi của Dương Bách Xuyên, tất cả đều trầm mặc.  

Bọn họ đều biết Dương Bách Xuyên làm vậy vì lo cho an nguy của minh.  

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm tinh huyết lên mắt trận, anh gần như ngã quỵ đầu xuống đất, làm cho mọi người lo lắng, nhưng cũng may anh chưa ngã xuống.  

“Phụt ~”  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hoàn thành pháp quyết cuối cùng, trong miệng quát to: “Núi sông nối liền, chu thiên vận chuyển, cửu thiên sao trời, dẫn!”  

Mọi người nhìn Dương Bách Xuyên cố gắng nói hết câu, trong bóng đêm từ trên trời có ánh sáng chiếu rọi xuống.  

Trong nháy mắt gió to nổi lên, sau đó biến mất, mỗi người đều cảm nhận được linh khí trời đất hội tụ đến từ bốn phương tám hướng.  

Ngay sau đó mọi người nhìn thấy thôn dưới chân núi biến mất không thấy, trong tầm mắt xuất hiện sương mù mờ ảo.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nở nụ cười, anh biết trận pháp thành công, linh khí hội tụ, sương mù sinh ra tức là trận pháp hình thành.  

Thả lỏng thần kinh căng chặt, nhếch miệng cười ngã quỵ xuống, trước mắt tối sầm hoàn toàn hôn mê.  

“Cháu à ~”  

“Anh trai!”  

“Nhóc Xuyên!”  

“Sư phụ!”  

“Bách Xuyên….”  

Mọi người kinh hãi chạy đến bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

Tửu Tiên lão đầu đi đến nói: “Không sao, tiêu hao quá mức hôn mê thôi, ngủ một giấc có thể tỉnh lại, bay giờ cõng nó về thôn ngủ là được.”  

Mọi người nghe Tửu Tiên lão đầu nói như vậy đều thở ra một hơi, sau đó Độc Cô Hối cõng Dương Bách Xuyên chuẩn bị xuống núi đi về.  

Nhưng mọi người không nghĩ đến đi hơn nửa giờ vẫn không xuống được. Dựa theo ngày trước, ngọn núi này cũng không phải quá cao, đi mười phút là xuống. Nhưng bây giờ trong bóng đêm có sương mù mênh mang, đi hơn nửa tiếng vẫn về lại chỗ cũ.  

Mọi người trợn tròn mắt, một đám nhìn về phía Tửu Tiên lão đầu, bởi vì ông ta có tu vi cao nhất.  

“Lão phu cũng không rõ, có lẽ là trận pháp ảo trận mê hoặc, lão phu không quá hiểu biết về trận pháp, ngồi xuống chờ đi, cũng chỉ có thể đợi nhóc Xuyên tỉnh lại rồi tính.” Trong giọng nói của Tửu Tiên lão đầu cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Khi Dương Bách Xuyên tỉnh lại đã sang ngày hôm sau, sắc trời đã sáng.  

Anh vừa mở mắt mọi người đã mồm năm miệng mười nói chuyện, đều quan tâm đến sức khỏe của anh, điều này làm cho Dương Bách Xuyên tràn đầy cảm động.  

Đêm qua bày trân xong anh quá mệt, lúc này đã không có chuyện gì.  

Tửu Tiên lão đầu không kiên nhẫn nói: “Nhóc Xuyên, nếu không sao thì nhanh chóng xóa đám sương mù kia đi. Chúng ta bị thứ này của cậu vây trên núi một đêm, rượu của lão phu cũng hết rồi, nhanh lên còn về uống rượu.”  

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, lúc này mới lấy lại phản ứng, sau khi anh bố trí xong trận pháp, đồng nghĩa Sát trận và Ảo trận đều được khởi động. Đứng ở trên đỉnh núi không nhìn thấy thôn, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy toàn sương mù.  

Anh biết đây chỉ là hiện tượng mặt ngoài, Ảo trận chân chính không phải là sương mù, đêm qua mọi người ở gần mắt trận nên dù không thể đi ra ngoài cũng không có chuyện.  

Nếu đi ra ngoài thì sẽ thành Sát trận cộng thêm Ảo trận, hơn nữa trong trận còn có tâm pháp ảnh hưởng đến tâm trí. Đến lúc đó nhìn đến nhau sẽ coi đối phương thành kẻ thù, chém giết lẫn nhau.  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên cũng nghĩ mà sợ.  

Vội vàng truyền pháp quyết tự do ra vào trận pháp cho mọi người, có pháp quyết mọi người sẽ không bị trận pháp ảnh hưởng, có thể tự do ra vào trận pháp.  

Tất nhiên cũng nghiêm hạ mệnh lệnh, không được nói pháp quyết ra vào trận cho người khác, nếu không nghiêm trị. 

Bình luận

Truyện đang đọc