SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy biểu cảm của Mạc Đông Thiên thì chờ khẽ, đối phương nổi lòng tham thì anh sẽ lợi dụng được kẽ hở.  

Linh thức mở ra, bao phủ phạm vi ba mét quanh người, tất cả đều có phản ứng trong đầu anh.  

Dương Bách Xuyên tiến lên trước một bước, chém ra một kiếm dời non lấp bể như muốn chẻ đôi Hoa Sơn.  

Trong mắt Mạc Đông Thiên anh chẳng khác gì tự tìm đường chết, ông ta cười khẩy, nắm chặt thanh đao chỉ còn một nửa, nghênh đón.  

Lần này Mạc Đông Thiên không cứng rắn va chạm với cổ kiếm của Dương Bách Xuyên, ông ta biết rõ độ sắc bén của nó, va chạm chỉ có nước ăn thiệt thòi. Ông ta dựa vào thân pháp linh hoạt thoải mái tránh một kiếm của Dương Bách Xuyên, ngay sau đó vung đao bất ngờ chém về phía cổ tay cầm kiếm của Dương Bách Xuyên.  

Lúc này Dương Bách Xuyên chỉ có hai lựa chọn, một là quăng kiếm, hai là chấp nhận đứt cổ tay.  

Như vậy, Mạc Đông Thiên nghĩ anh ta có thể cướp lấy cổ kiếm của Dương Bách Xuyên.  

Kết quả!  

Kết quả rất thuận lợi, quả nhiên Dương Bách Xuyên chọn quăng kiếm.  

Mạc Đông Thiên mừng như điên, ngay khoảnh khắc Dương Bách Xuyên thả cổ kiếm thu tay lại, ông ta nắm chặt thanh kiếm đang rơi xuống trong tay, thuận tiện cất trường đao đã gãy làm đôi đi.  

Mạc Đông Thiên cướp được Đồ Long Kiếm, trong lòng vô cùng mừng rỡ.  

Tuy nhiên Dương Bách Xuyên còn vui mừng hơn ông ta.  

Thật sự cho rằng Đồ Long Kiếm dễ cướp như vậy à?  

Nực cười.  

Ngay lúc Mạc Đông Thiên cầm chặt Đồ Long Kiếm, một chưởng của Dương Bách Xuyên cũng đánh trúng bụng đối phương.  

Để tránh bị Mạc Đông Thiên phát hiện mà một chưởng này anh không dùng chân khí hay lực lượng nào, hơn nữa đối phương đang chìm trong niềm vui sướng cướp được Đồ Long Kiếm nên buông lỏng cảnh giác, Dương Bách Xuyên thuận lợi vỗ một chưởng vào bụng dưới Mạc Đông Thiên.  

"Hừ ~"  

Bụng dưới trúng một chưởng, Mạc Đông Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, trở tay vung kiếm chém về phía Dương Bách Xuyên.  

Thế nhưng lại bị Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị sẵn nhanh nhẹn né tránh.  

Mạc Đông Thiên đắc ý cười nói: "Chỉ là chưởng của một tên Ám Kình tầng ba nho nhỏ mà thôi, lão phu đứng im ở đây cho cậu đánh mười chưởng nhé? Hiện tại trong tay thằng nhóc cậu không có cổ kiếm, nhìn xem cậu chết như thế nào! Biết điều thì giao cách điều chế đan dược trên người ra đây, lão phu cho cậu ít chịu đau khổ, nếu không sẽ đánh gãy tay chân."  

Đối mặt với Mạc Đông Thiên cầm trường kiếm uy hiếp, Dương Bách Xuyên bỗng nhếch miệng cười nói: "Lão già đáng chết, thật sự cho rằng kiếm của tôi dễ cướp vậy à?"  

"Nói nhảm... A, mày đã làm gì tao? A a a a a a..."

Bình luận

Truyện đang đọc