SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, chân khí trong cơ thể lưu thông, sau đó hắn giãy dụa đứng dậy.  

Vèo vèo!  

Lúc này lại có hai bóng người mang khí tức mạnh mẽ, một trước một sau xông vào trong khe đồi nơi con chồn ẩn nấp.  

Hai người này và lão già áo xanh tập kích Dương Bách Xuyên trước đó có tu vi không chênh lệch nhiều, là cùng cấp tu vi.  

Dương Bách Xuyên thấy vậy, cõi lòng lạnh ngắt.  

Phụt!  

Một người đã khó đối phó, đằng này lại xuất hiện những ba người, thật là tuyệt vọng! Dương Bách Xuyên hộc máu vì quá tức giận.  

"Gừ!"  

"Chết đi!"  

"Kéc!"  

Lúc này, yêu vương Tiểu Bạch và Từ Vĩ giận dữ hét lên.  

Advertisement

Dương Bách Xuyên liếc nhìn thì thấy yêu vương Tiểu Bạch dùng cái sừng duy nhất trên đầu đâm thủng đầu một con đại bàng.  

Về phần Từ Vĩ, linh khí nổ tung dưới cây búa lớn trong tay hắn ta, giáng một búa vào đầu đại bàng.  

Đến hiện tại cả hai con đại bàng đều bị giết chết.  

Sau đó, Từ Vĩ và yêu vương Tiểu Bạch đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

"Chủ nhân, ngài sao rồi?" Yêu vương Tiểu Bạch vừa lo lắng vừa áy náy.  

"Ta không sao." Dương Bách Xuyên trả lời bằng tinh thần lực.  

Từ Vĩ sầm mặt nói: "Huynh đệ, chúng ta may áo cưới cho người ta mất rồi. Không ngờ mấy lão già kia lại vô liêm sỉ như vậy, vẫn luôn âm thầm chờ chúng ta ra tay. Giờ thì hay rồi, bọn họ đã tận dụng sơ hở."  

"Ba người kia chính là kẻ đuổi giết con chồn trong hình ảnh ngươi cho ta xem lúc trước đúng không?" Dương Bách Xuyên trầm giọng hỏi Từ Vĩ.  

Từ Vĩ không nghe ra Dương Bách Xuyên dùng từ "đuổi giết", gật đầu đáp: "Đúng vậy! Thật ra trong ba người đó, kẻ đánh lén ngươi là trưởng lão Giản Hóa Phàm của Âm Dương Tông. Hai người còn lại là trưởng lão của Vô Ảnh Tông và phái Thanh Dương. Cả ba đều có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, là ba lão già khốn khiếp!"  

"Không được, lão tử không nuốt trôi cục tức này!" Từ Vĩ nói vậy thôi chứ giọng điệu chẳng có tí khí thế nào. Dù sao hắn ta cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, mà ba người kia là Nguyên Anh trung kỳ.  

Tiến thoái lưỡng nan, Dương Bách Xuyên và Từ Vĩ cũng biết cho dù hiện tại bọn họ vào trong cũng không phải là đối thủ của ba lão quái vật Nguyên Anh trung kỳ.  

Nhưng nếu không vào, cứ trơ mắt nhìn thì bọn họ cũng không cam tâm.  

Nhất là Dương Bách Xuyên, hắn lo cho sự an nguy của con chồn. Vốn dĩ hắn đã cảm nhận được hơi thở của con chồn rất yếu, nếu nó bị ba lão già Nguyên Anh trung kỳ giày vò thì chẳng biết sẽ ra sao.  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên cắn răng tiến về phía trước, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng phải thử xem.  

Không thể mặc kệ con chồn chịu khổ được!  

"Dương huynh đệ..." Từ Vĩ vội vàng muốn kéo Dương Bách Xuyên lại.  

Đúng lúc này, một âm thanh long trời lở đất đột ngột vang lên.  

Cả mặt đất đều chấn động, rung chuyển dữ dội khiến Dương Bách Xuyên và Từ Vĩ đều lảo đảo.  

Rầm!  

Sau đó, ngọn đồi đá đen cao khoảng hai mươi mét cách chỗ bọn họ hơn mười mét kia chợt nổ tung, phát ra một luồng sóng khí mạnh mẽ.  

Cả ngọn đồi đá đen vỡ thành mảnh nhỏ trong tầm mắt Dương Bách Xuyên và Từ Vĩ.  

"Á á á!"  

Ba tiếng thét thảm thiết từ bên trong vọng ra.  

Vèo vèo vèo!  

Ba lão già đi vào khe đồi lúc trước bị sóng khí hất ra, rơi xuống ba nơi khác nhau.  

Dương Bách Xuyên và Từ Vĩ thấy ba lão già này đầu bù tóc rối, vẻ mặt hoảng sợ tột độ, khóe miệng vương vết máu, rõ ràng là bị thương không nhẹ.  

Trong tầm mắt bọn họ, ngọn đồi đá đen đã hóa thành bột vụn không còn tăm hơi, ở vị trí cũ xuất hiện một cái hang có đường kính hơn mười mét, sâu không thấy đáy. Trong hang phát ra ánh sáng màu trắng sữa phóng thẳng lên trời.  

"Đây... là dị tượng thiên nhiên! Lẽ nào nơi này là một di tích động cổ La Phù?" Từ Vĩ lẩm bẩm.  

Tuy Dương Bách Xuyên không biết di tích động phủ La Phù là gì, nhưng cũng đoán được không phải nơi đơn giản, chắc là động phủ cổ ở núi La Phù hoặc là tuyệt địa gì đó.  

Chỉ nhìn luồng khí phóng lên mây kia cũng đủ thấy không đơn giản, hắn cảm nhận được trong đó có khí tức của trận pháp.

Ba lão bất tử Nguyên Anh trung kỳ không biết bị lực lượng nào đánh bị thương nặng, đều chật vật bất kham chạy ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cột sáng dâng lên tận trời cao từ hố to, dù sao Dương Bách Xuyên và Từ Vĩ rất vui khi thấy điều này.  

“Là kết giới. Hơn nữa nhìn qua có vẻ không phải là kết giới đơn giản, trách không được ba lão già kia bị đánh ra, cuối cùng ta cũng yên tâm rồi. Chúng ta không chiếm được con chồn Tầm Bảo kia, bọn họ cũng đừng hòng có được, ha ha ha ~”  

Từ Vĩ vui sướng khi người gặp họa, nhỏ giọng nói thầm.  

“Kết giới?” Dương Bách Xuyên ngây ra, không phải hắn chưa nhìn thấy sức mạnh kết giới, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy sức mạnh kết giới tạo ra cột sáng lớn như vậy.  

“Đúng vậy, là lực lượng kết giới, nếu ta không nhìn nhầm, có lẽ loại sức mạnh kết giới này chính là không gian kết giới Thiên Cương Địa Sát trong truyền thuyết. Thông qua trận pháp lôi kéo Địa Sát đối nghịch với Thiên Cương, hình thành kết giới với uy lực khổng lồ. Loại trận pháp kết giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thật sự không nghĩ đến sẽ xuất hiện ở chỗ này.  

Trong truyền thuyết, núi La Phù là động trời thượng cổ, bên trong che giấu vô số cung điện địa cung, nhưng không thể nghi ngờ, được trận pháp kết giới bậc này bảo họ chắc chắn là nơi quan trọng.  

Chồn Tàm Bảo trời sinh có khứu giác nhạy cảm với thiên tài địa bảo, có thể trốn vào bên trong thuyết minh chỗ đó có vấn đề. Ba lão già kia chắc cũng không nghĩ đến bên dưới chân núi không chút thu hút này sẽ là một tòa địa cung, có thể thấy được sau khi kích phát trận pháp, sẽ làm cho địa phương này bại lộ.

Bình luận

Truyện đang đọc