SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Có lẽ Hạ Lộ cảm nhận được sự tồn tại của Dương Bách Xuyên, cô ấy xua tay với bầy cá, chúng lập tức bơi đi.  

Dương Bách Xuyên không dám nhìn thẳng vào đối phương. Hạ Lộ bơi đến chỗ anh, nở nụ cười tỏa nắng.  

"Cảm ơn cậu." Hạ Lộ nói với Dương Bách Xuyên sau khi bơi đến bên cạnh anh.  

Bây giờ Dương Bách Xuyên đã hiểu ra nước Sinh Mệnh không làm hại Hạ Lộ, trái lại đã làm cho huyết mạch của cô ấy tiến hóa. Có lẽ cô ấy cảm ơn về điều này.  

Nhìn đối phương ở khoảng cách gần, trái tim Dương Bách Xuyên đập thình thịch. Để tránh cho bản thân thất lễ, anh vội vàng chỉ lên mặt nước ý bảo Hạ Lộ lên trên rồi hãy nói. Sau đó Dương Bách Xuyên lập tức bơi lên mặt nước. Thật sự là anh không dám ở cạnh Hạ Lộ sau khi lột xác vì sợ mình sẽ phạm tội.  

Phạm tội cũng được thôi, nhưng điều quan trọng là cô ấy là một con cá

Hồ nước sâu mấy trăm mét, không lâu sau Dương Bách Xuyên đã bơi lên mặt nước. Sau khi lên bờ, anh vận chuyển chân khí hong khô bộ quần áo ướt sũng.  

Anh xoay người lại muốn nhìn xem người cá đã ra chưa, thế rồi giật nảy mình. Anh không phát hiện ra người ta đã đứng sau lưng mình, lúc xoay người đột ngột đã đụng vào người đối phương.  

Một cảm giác như điện giật truyền tới.  

Thật ra cả hai người đều có cảm giác này.  

Dương Bách Xuyên ngượng ngùng, vội vàng buông tay: "Khụ khụ, tôi... tôi không cố ý."  

Người cá Hạ Lộ khẽ mỉm cười, sắc mặt ửng hồng, dịu dàng cất lời: "Lần này cảm ơn cậu. Nếu không có giọt nước kia của cậu thì tôi không biết phải mất bao lâu mới có thể tiến hóa một lần. Bây giờ vảy đã biến mất toàn bộ, từ nay về sau tôi có thể đi lại bình thường trên thế gian rồi."  

Giọng nói của Hạ Lộ đong đầy cảm kích.  

Cô ấy nói xong mà không thấy Dương Bách Xuyên đáp lời, bèn ngẩng đầu nhìn, tức thì trông thấy anh đang chảy máu mũi.  

"Ôi chao cậu chảy máu mũi rồi. Có phải là do lúc trước bị Đinh Dương đánh trọng thương không?" Hạ Lộ ân cần hỏi han, còn bước tới lau máu mũi cho Dương Bách Xuyên.  

Hạ Lộ vừa cử động, rốt cuộc Dương Bách Xuyên cũng hoàn hồn. Anh đâu thể nói mình chảy máu mũi là vì cô ấy trần truồng đúng không?  

Quần áo của cô ấy đã bị cành cây xé rách, hiện tại cô ấy không mặc gì. Dương Bách Xuyên lập tức nói với Hạ Lộ: "Cô chờ chút, tôi tìm quần áo cho cô."  

Nói rồi anh đi tới đằng sau một cây to, lấy một bộ quần áo của mình trong bình Càn Khôn rồi đi ra đưa cho Hạ Lộ, bảo cô ấy mặc quần áo vào rồi nói tiếp.  

Cứ tiếp tục tình trạng này thì chưa biết chừng anh sẽ nổ tung mà chết.  

Dương Bách Xuyên không dám nhìn thêm, quay sang chỗ khác chờ Hạ Lộ mặc quần áo.  

"Tôi mặc xong rồi."  

Giọng nói của Hạ Lộ vang lên sau lưng.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới quay đầu lại.  

Mặc dù Hạ Lộ đang mặc đồ nam, nhưng vẫn không giấu được khí chất tao nhã của cô ấy, trông cực kỳ hấp dẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc