SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Toàn bộ thôn Vân Môn vẫn có trận pháp bảo vệ như xưa, mà thôn mới bên kia giống như lại mở rộng thêm.  

Lưu Tích Kỳ đã giải thích với anh, hiện tại mọi người ở thôn mới bên cạnh đều có một cuộc sống tốt đẹp, phía sau có sự giúp đỡ của Vân Kỳ, thôn mới đã trở thành một điểm tham quan du lịch ở Trung Quốc, hằng năm mỗi nhà đều sẽ nhận được hoa hồng, ít nhất cũng tới mấy chục vạn tệ, ai cũng có công ăn việc làm.  

Trong những năm qua, Vân Kỳ International đã xây dựng nhiều cơ sở phúc lợi cho dân làng ở thôn mới, nào là thư viện, viện dưỡng lão, phòng thể thao, trung tâm hoạt động người già, có đủ tất cả mọi thứ.  

Mà thôn cũ bên này, hiện tại đã trở thành tổng bộ của Vân Môn, dựa theo kiến nghị của Dương Bách Xuyên trước khi anh rời đi, cây cối được trồng trong bán kính ba dặm xung quanh làng cũ, cố ý tránh tiếp xúc với làng mới, trong sáu năm qua, phạm vi biệt lập được mở rộng ra tới mười dặm, thôn Vân Môn hiện tại được xây dựng thành một chốn bồng lai tiên cảnh.  

Dương Bách Xuyên nghe ba người Lưu Tích Kỳ kể lại, anh không ngừng gật đầu, Vân Môn là tông môn tu chân, tránh xa thế tục là điều tất nhiên, sau khi trở về, anh còn muốn ra sức phát triển Vân Môn, như vậy mới có thể tính trước cho tương lai, chẳng may có một ngày, người bên Sơn Hải Giới ồ ạt qua bên đây, Vân Môn sẽ gánh vác vai trò là một cán cân, Trái Đất là quê hương của Dương Bách Xuyên này, anh không cho phép bất kỳ ai phá hủy nó.  

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên đi đến trước cửa nhà, hai chân khẽ run, nhưng nhất thời anh lại không dám bước vào.  

Triệu Nam đi tới nắm lấy tay anh, cô nhẹ giọng nói: “Vào đi, bà nội sẽ không trách anh, chị Vô Tình và chị Lục, mọi người đều ở bên trong.”  

Dương Bách Xuyên cười gượng, anh hít sâu một hơi rồi kéo tay Triệu Nam bước vào.  

Thật ra anh rất sợ, sợ nhìn thấy bà nội, trên đường về đây Lưu Tích Kỳ đã nói với anh, từ khi bà nội biết anh biến mất ở bí địa Trường Bạch, thân thể của bà đã kém đi.  

Điều Dương Bách Xuyên lo sợ chính là nhìn thấy cơ thể không khỏe của bà nội...  

Đi tới trước cửa lớn, Dương Bách Xuyên đã nghe thấy tiếng trẻ con ê a và giọng nói của bà nội, còn cả tiếng trêu đùa đứa nhỏ của phụ nữ, bao gồm cả Độc Cô Vô Tình, Lục Tuyết Hi, Khưu Vân và cả em gái Dương San San...  

Cả người Dương Bách Xuyên thoáng chút run rẩy đi qua bình phong, quả nhiên anh nhìn thấy bà nội đang chọc người đứa bé trên tay, đứa bé này hiển nhiên là con gái của Lưu Tích Kỳ và em gái Dương San San, mấy người Độc Cô Vô Tình, Lục Tuyết Hi đang vây quanh bà nội.  

Giây phút nhìn thấy bà nội, Dương Bách Xuyên đã rất sốc, trái tim anh đau thắt. Anh nhìn thấy bà nội đã bạc trắng cả đầu.  

Năm đó, anh dùng linh đan để điều dưỡng cho cơ thể của bà, mặc dù tuổi tác đã cao, không thể bước vào tu chân, nhưng sau khi điều trị thân thể cho bà nội, không mong đợi sống lâu trăm tuổi nhưng ít nhất cũng có thể sống tới già, điểm này Dương Bách Xuyên rất chắc chắn.  

Nhưng mà, giờ phút này khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng của bà nội, sau khi cảm nhận được hơi thở trên người bà, anh biết bà nội chẳng được mấy năm nữa.  

Anh có thể tưởng tượng được, nguyên nhân vì sao lại như vậy.  

Ông nội mất sớm, bà nội nuôi nấng chăm sóc cho ba, sau này ba đi lính mất hoàn toàn tin tức, cộng thêm việc mẹ anh rời đi, tất cả đều là cú sốc rất lớn với bà nội.  

Khó khăn lắm anh mới tốt nghiệp đại học, trong lòng bà nội cũng bớt lo lắng hơn, nhưng bản thân lại biến mất, từ sau khi bà nội biết được tin anh mất tích ở bí địa Trường Bạch, anh có thể tưởng tượng bà nội của anh phải gánh chịu đòn tâm lý như thế nào.  

Có đôi khi tổn thương tâm hồn còn vượt xa cả tổn thương về thể xác, Dương Bách Xuyên vừa nhìn thấy bà nội thì đã hiểu, vì sao tóc của bà lại bạc trắng như vậy.  

Nhớ tới bà nội nuôi nấng hai anh em, xem anh như cục cưng của bà, còn anh thì sao? Từ khi lên đại học, dường như anh chưa từng tận tâm tận hiếu với bà, nhất là sau khi tu chân, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ít.  

Giờ đây, toàn thân Dương Bách Xuyên run rẩy, anh đi về phía trước, nhìn mái tóc bạc phơ của bà nội lại không nhịn được mà khóc thành tiếng.  

“Bà nội, cháu trai bất hiếu, cháu về rồi đây ~” Dương Bách Xuyên quỳ gối cách bà nội ba mét, nước mắt lăn dài trên má.  

Dương Bách Xuyên vừa xuất hiện, mấy người đang trêu chọc đứa nhỏ mới phát hiện ra Dương Bách Xuyên, Triệu Nam, Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị đang đứng ở trong sân.

“Tiên sinh ~” Khưu Vân được xem là người không dính líu gì đến Dương Bách Xuyên, nhưng cô lại là người phản ứng đầu tiên.  

“Anh...” Dương San San đỏ mắt kêu lớn.  

Mặc dù không nói ra lời, nhưng toàn thân Độc Cô Vô Tình đã sớm run rẩy, nhìn thấy Dương Bách Xuyên đang quỳ trên mặt đất, cô mím chặt môi, nếu không phải biết rõ, giờ phút này Dương Bách Xuyên muốn nói chuyện với bà nội thì cô nhất định sẽ nhào qua, chờ đợi sáu năm, cuối cùng thì anh cũng trở về.  

Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, ánh mắt Lục Tuyết Hi sáng lên, cũng không biết trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì.  

Bình luận

Truyện đang đọc