SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Một hàng nguyên thạch dài năm trăm mét, Dương Bách Xuyên đi qua đi lại quan sát hơn một nghìn tảng đá, trong đó anh phát hiện thấy mười tám tảng đá có phỉ thúy. Anh cảm nhận được trong mười tám tảng đá với các kích thước khác nhau này có sóng linh khí.  

Tổng số tiền anh mua lên tới tám trăm triệu đô la, tương đương với hơn năm tỷ tiền Trung Quốc. Trước khi lên núi anh cũng đã tiêu chừng này.  

Bấy giờ anh mới dừng tay.  

Tiếng bàn tán của rất nhiều người lọt vào tai anh.  

Một chàng trai nói: "Mẹ kiếp! Đại gia ở đâu thế? To gan thật đấy!"  

Có người phụ họa theo: "Phải đó! Đổ thạch tám trăm triệu đô, người anh em này không phải dạng vừa đâu."  

"Cược rồi, cược rồi, phá vỡ kỷ lục mua bán của thị trường giao dịch đổ thạch An Châu. Tôi nhớ là mười năm trước có một vị khách sộp mua bốn trăm triệu đô la, vậy mà tên nhóc này mua gấp đôi..."  

"Xời, vừa nhìn là biết tên gà mờ phá của thuộc gia tộc nào đó. Đổ thạch đâu dễ như vậy, nhìn cậu ta cứ như chọn cải trắng vậy. Đoán chừng tên nhóc này sắp nhảy lầu vì thua lỗ rồi đấy."  

"Phải đó, có giàu cỡ nào cũng không đỡ nổi tốc độ phá của này, không khéo chẳng cắt được tảng nào thấy xanh đấy chứ."  

Những lời bàn tán này sặc mùi hâm mộ và ghen ghét, người hóng chuyện chiếm phần đông, ai nấy đều nán lại khu giao dịch vây xem Dương Bách Xuyên, muốn xem lát nữa anh cắt đá sẽ có kết quả ra sao.  

Cùng lúc đó, trong một gian phòng ở tầng ba, một ông già khoảng sáu mươi tuổi chăm chú nhìn Dương Bách Xuyên trên màn hình, ánh mắt lấp lóe. Sau đó, ông ta gọi với ra ngoài cửa: "Khinh Phong vào đây."  

Ông già này là Đoan Mộc Lôi - người phụ trách thị trường giao dịch của gia tộc Đoan Mộc, võ cổ giả Ám Kình tầng chín giai đoạn giữa.  

Dương Bách Xuyên vung tiền như thế khó mà không thu hút sự chú ý của ông ta, vì vậy ông ta muốn tìm giám đốc phụ trách kiểm tra giám sát tới hỏi chuyện.  

Cửa phòng mở ra, một người trung niên tầm bốn mươi tuổi đi vào. Người này tên Đoan Mộc Khinh Phong, cũng là người của gia tộc Đoan Mộc nhưng thuộc chi thứ.  

"Ông hai muốn hỏi thăm tin tức về chàng trai này phải không ạ?" Đoan Mộc Khinh Phong chỉ vào Dương Bách Xuyên trong màn hình.  

"Ha ha, Khinh Phong khá lắm. Nói xem chàng trai này có lai lịch ra sao?" Đoan Mộc Lôi rất hài lòng về câu nói của Đoan Mộc Khinh Phong.  

"Tôi vừa mới hỏi cảnh vệ, bên đó nói chàng trai này tên là Dương Bách Xuyên đến từ Trung Quốc, một nhóm tám người. Các thông tin khác thì vẫn chưa điều tra sâu, chắc là cậu ấm của gia tộc nào đó ở trong nước. Có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu ta đổ thạch, đến để tiêu tiền." Đoan Mộc Khinh Phong trả lời.  

"Nếu là người Trung Quốc thì hôm nay cậu phối hợp chút nhé, dù sao chúng ta cũng là đồng bào. Mấy ngày nay có không ít đầu trâu mặt ngựa, hãy nhắc nhở chàng trai Dương Bách Xuyên này, tránh cho bị người ta cướp bóc, coi như tỏ ý tốt với cậu ta." Đoan Mộc Lôi cân nhắc giây lát rồi dặn dò.  

"Ông hai yên tâm, tôi sẽ đích thân tới gặp cậu ta. Cậu ta đúng là tiêu tiền như nước, một lần giao dịch những tám trăm triệu đô la, chúng ta kiếm bộn." Trong mắt Đoan Mộc Khinh Phong lóe lên vẻ gian xảo.  

"Ừ, cậu đi đi. Hôm nay chú ý chút, lát nữa ông chủ sẽ tới, không được để xảy ra sự cố. Theo dõi gắt gao người của mấy chi theo Ma đạo. Từ sau khi tổ tiên của chúng ta tạ thế, bọn họ không coi gia tộc Đoan Mộc chúng ta ra gì.  

Lô hóa thạch đặc biệt được vận chuyển từ Myanmar tới đã cắt mở, bên trong có tinh thạch năng lượng. Đám người này đến vì chúng. Chiều nay khai mạc, ông chủ dặn là trực tiếp đấu giá tại chỗ, e rằng đến lúc đó sẽ có rắc rối, nhất định phải tăng cường phòng thủ. Còn nữa, đám người tỉnh Thiên cũng không có ý tốt, cần đề cao cảnh giác. Thông báo cho cảnh vệ bí mật tăng cường tuần tra."  

Đoan Mộc Lôi nói tới lô đá kỳ lạ đặc biệt kia với tâm trạng tràn đầy lo lắng. Vốn dĩ gia tộc định nuốt riêng, nhưng lại bị nhiều thế lực võ cổ ngấp nghé nên đành phải nhả ra một phần để đấu giá, nếu không thì gia tộc Đoan Mộc đừng mong bình yên. Đây cũng là lý do hôm nay ông chủ sẽ đích thân tới tham dự. 

Bình luận

Truyện đang đọc