SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Khi Võ Kiếm lớn tiếng nói nguyện ý, còn quỳ rạp xuống trước mặt của Dương Bách Xuyên, ngoài Dương Bách Xuyên, mấy thế lực khác hoàn toàn thất vọng.  

Dương Bách Xuyên cong cong khóe miệng, nhìn Võ Kiếm nói: “Được rồi, nhân dịp có các vị đồng đạo ở đây, Dương Bách Xuyên tôi nâng chén làm nghi thức thu đồ đệ, Võ Kiếm chính là đệ tử thân truyền thứ ba của tôi.  

Độc Cô Hối là đại đệ tử, Vương Tông Nhân là nhị đệ tử, hai người bọn họ vẫn luôn ký danh ở Vân Môn, không có cơ hội chính thức thu đồ đệ. Hôm nay là đại hội võ cổ, dưới sự chứng kiến của đông đảo các đồng đạo, tôi sẽ thu nhận ba người họ làm đệ tử.”  

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên ôm quyền nói với Hạ Lộ và Bách Sơn, đạo trưởng Trường Linh: “Mời các vị làm chứng.”  

Hạ Lộ, Bách Sơn sẽ không cướp đoạt người tài với sư tổ, cười nói: “Tôi sẽ làm người chủ trì cho lễ bái sư này của sư phụ.”  

Mặc dù đạo trưởng Trường Linh tiếc hận không thể thu Võ Kiếm vào Côn Luân, nhưng loại chuyện này coi trọng tự nguyện, Võ Kiếm lựa chọn Dương Bách Xuyên, ông ta chỉ có thể cười chúc mừng, không cần thiết đắc tội Dương Bách Xuyên.  

Còn Nguyên Thần Tử thì lạnh lùng hừ một tiếng, không mở miệng nói chuyện, trong ánh mắt tràn đầy sự ghen ghét với Dương Bách Xuyên.  

Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm cũng đen mặt, không ai mở miệng nói chuyện.  

Tiếp theo dưới sự chủ trì của Bách Sơn, dưới sự chứng kiến của hơn hai trăm võ cổ giả và mấy cao thủ Đại Tiên Thiên, ba người Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân, Võ Kiếm ba quỳ chín lạy chính thức bái Dương Bách Xuyên làm thầy.  

Có thể nói trường hợp hôm nay là trường hợp hiếm có trong giới võ cổ, cho dù là ba tên đồ đệ hay cái tên Vân Môn, từ nay về sau chắc chắn sẽ hoàn toàn xuất hiện trong giới võ cổ.  

Tổ chức xong nghi thức, Dương Bách Xuyên cho ba người đồ đệ mỗi người một viên đan Tụ Khí, cũng không nhiều lời, nên nói đều nói, ví dụ như tôn sư trọng đạo, kính trọng đồng môn. Người chủ trì Bách Sơn cực kỳ có trách nhiệm, mang theo ba người Độc Cô Hối đọc xong lời thề.  

Xong việc, đến phân đoạn đấu võ, vốn dĩ thế lực mới như Vân Môn phải tiến hành đấu võ lần thứ hai, nhưng Trường Linh đại biểu cho tông môn cổ xưa Côn Luân, trực tiếp tuyên bố Vân Môn sẽ trở thành một trong mười thế lực lớn, thay thế được địa vị của nhà họ Diệp.  

Bởi vì thực lực của Dương Bách Xuyên có thể sánh ngang với bẩm sinh, hơn nữa mấy đệ tử lên sân khấu của Vân Môn đã chứng minh Vân Môn có thực lực thay thế địa vị của nhà họ Diệp, trở thành thế gia võ cổ, thậm chí còn vượt qua. Ở trên giới thế tục hiện nay, không có thế gia nào có thể thắng được Dương Bách Xuyên.  

Mấy Đại Thiên Tiên không có dị nghị gì, chỉ có Nguyên Thần Tử tức giận bất bình, nhưng lại không dám biểu lộ.  

Đại hội võ cổ lần này hoàn toàn bị Vân Môn chiếm hết nổi bật, các thế gia đứng sau đấu võ dường như đã mất đi phong thái.  

Mấy giờ sau, đại hội võ cổ kết thúc, mấy Đại Tiên Thiên cũng chọn ra một vài người từ các thế gia và tán tu nhập vào tông môn. Cũng dựa theo quy củ, cống hiến ra một ít công pháp khắc vào trên vách đá.  

Dưới cái nhìn của Dương Bách Xuyên, đó đều là một vài chiêu thức võ cồn bình thường, hoàn toàn lấy ra để ứng phó chuyện này.   

Dựa theo quy củ của đại hội, cũng chọn ra mười người đứng đầu, mấy Đại Tiên Thiên sẽ lấy ra phần thưởng ứng với mười người đó để cổ vũ, linh dược trăm năm và một vài bình khí không tồi. 

Bình luận

Truyện đang đọc